dở dang
Bỏ dỡ những vần thơ
Mực loang nét ơ hờ
Trang giấy buồn như tợ
Ý sầu trải vu vơ
Bất lực với chính mình
Gục ngã giữa niềm tin
Thì ra nguyên nhân chính
Vỡ đôi một mảnh tình
Thì thôi.. biết làm sao
Không ngăn được lệ trào
Thương người lòng áo não
Giận mình - nỗi khát khao
Chẳng còn gì nữa đâu
Trăng đã úa trên đầu
Ngọn lửa nào nung nấu
Thuở nào ..đã nguội lâu
Gởi đến người yêu ơi !
Cút côi mảnh tình rời
Lý do gì cũng bởi
Tự chính mình mà thôi
Nhìn dòng thơ dở dang
Mộng xưa đã rã đàng
Nàng thơ buồn ai oán
Chặn nỗi lòng đa đoan
Hôm nay ta bị luy
Ủ dột nét nhu mì
Tạ lỗi người tri kỷ
Dứt lòng đành đoạn đi
Triều Sương