nguyệt khuyết
Trăng của trần gian chẳng của ai
Sao em giấu kín tận hiên ngoài
Lỡ sương thấm lạnh bờ bên khuyết
Biết lấy chi đền trăng khỏi phai .. ?
Trăng khuyết bởi đời ngăn cách nhau
Bởi vần thơ cũ đã xanh xao
Bởi em giấu cả trời thương nhớ
Vào tận vần gieo chảy rạt rào ..
Hãy thắp trong tim ngọn lửa hồng
Như bình minh rạng mỗi hừng đông
Như bờ môi ngọt luôn còn thắm
Dù đẩm bao lần lệ nhớ mong ...
Nhược Thu