vàng rơi nghẹn lòng
Câu thơ và tuổi thơ tôi
Từ ngôi đình cuối làng thời xa xưa
Nồng nàn Huế những ngày mưa
Êm đềm Hà nội dạ thưa ngọt ngào
Sài gòn mưa nắng xôn xao
Thuở gần bên mẹ,thuở nào xa quê
Thả hồn theo với thơ về
Cánh diều lộng gió ven đê một thời
Thơ bay góc biển chân trời
Hồn quê vẫn đậu tim người xa xôi
Và thơ còn mãi bên tôi
Ôi! câu lục bát vàng rơi nghẹn lòng
Ngọc Bích