chút nắng vàng rơi
Nôn nả, người đi ta cũng đi!
Cúi hôn Đà Lạt một đêm khuya
gạt tay chùi lệ coi như biệt
nhắm mắt tuôn sầu ai hứng chia?
vỗ cánh chim bằng nghe rã rượi
xé hồn lãng tử vẫn hôn mê...
bên ni đứng ngó về bên nớ
chúg nắng vàng rơi bỗng nhớ quê!