ngục tối
Lửa đã tắt từ buổi đầu Sáng thế Một kiếp người ray rứt bụi tro bay Tôi ngồi mãi giữa tha ma mộ địa Lạnh trăng tà lụa trắng trải rừng cây Khuya rờn rợn gió vèo run bóng quỉ Quì run run hôn mãi bóng xương gầy Khóc năn nỉ sao hình hài chưa rã Ðể hồn tan theo đốm lửa ma trơi Khi tâm tư vẫn chưa là gỗ mục Lòng đất đen còn giọt máu xanh ngời.