chút tình nhân gian
Như sợi chỉ hồng mong manh Như dây tơ nhện chông chênh giữa đời Ta đan mơ ước xa vời Ta ngồi dệt mộng trong trời cô đơn Mây buồn mưa chẳng vơi cơn Bụi đường rêu phủ vai sờn tháng năm Mù sương che khuất trăng rằm Nỗi niềm nhấm gặm ruột tằm héo hon Hoang sơ đồng cỏ núi non Hoài mơ viễn vọng tâm hồn phiêu linh Ta ngùi thương rốt chút tình Nhân gian còn đọng trong hình trần gian !