phút giây cô đơn
Ấy là phút tôi ngồi bên trang giấy Chỉ có ta đối diện với lòng mình Ngòi bút nói những điều bỏng cháy Trang giấy nằm đón chữ lặng thinh Những ngôn từ như đã kết tinh Bằng máu, mồ hôi và nước mắt Để bây giờ hiện sáng lung linh Thành nhân chứng sờ sờ trước mặt Không gian bỗng cùng tôi im bặt Thời gian như bỗng chốc ngừng trôi Mọi quyến rũ giờ đây xa cách Và người thân như chẳng có trên đời Chỉ mình tôi côi cút giữa bàn thôi Đôc thoại với nội tâm đơn chiếc Lòng sợ hãi những trang mình viết Sẽ thành đồng nghĩa với trò chơi Biết ngày mai còn lại hay rụng rơi Vào quên lãng bởi thời gian khắc nghiệt Thơ ơi hãy cúi xin thần chết Cho mai sau còn lại một đôi lời. trích - TẬP THƠ : TÌNH CA NƠI CUỐI ĐẤT Nhà xuất bản hội nhà văn – XB năm 1991