nhớ quê hương
      
      
      
      
        Dòng đời cuốn trôi cơn lốc xoáy 
Mẹ bỏ quê, bỏ luỹ tre làng 
Bỏ dòng sông một thời con gái 
Bỏ con đò dưới nắng chan chan 
Con lớn lên giữa lòng phố thị 
Cũng đôi lần theo Mẹ về quê 
Nhà vách đất, gió lùa khe cửa 
Đêm trăng về qua mái rạ thưa 
Quê Mẹ nghèo như đời Mẹ khổ 
Nặng oằn vai, Mẹ vác trên vai 
Đường vào thị xã dăm cây số 
Gánh hàng rong, hai buổi đi về 
Bao năm qua, con vẫn còn nhớ 
Con ngựa già nặng bước chân đi 
Xe thổ mộ, lối mòn qua đó 
Luỹ tre làng rợp bóng xanh rì 
Thời gian trôi theo dòng lặng lẽ 
Mái chèo khua nhẹ giữa dòng sông 
Nhà mình có mảnh vuờn nhỏ bé 
Đã lâu rồi không còn ai trông 
Cuối cùng như Mẹ, con ra đi 
Bỏ gia đình, bỏ cả dòng sông 
Ba mười năm lòng đau như cắt 
Con nhớ quê, nươc mắt lưng tròng 
Nơi đây không có xe thổ mộ 
Không tiếng ru con buổi trưa hè 
Không dòng sông, không con đò nhỏ 
Không mái tranh nghèo, không bóng tre 
Đời của con ở mãi nơi nầy 
Có những chiều nhìn mây trắng bay 
Chạnh lòng, đôi lúc con tự hỏi 
Con tìm kiếm gì ở nơi đây 
sgecstasy