hóa thân
Em quá vội nên bỏ ta nơi ấy Làm loài sâu thong thả nhấm lá sầu Em ái ngại nhắm mắt vào chẳng thấy Ta cạn đời đổi kiếp giữa đêm sâu Em mặc kệ để đời ta hóa bướm Say phấn hương và mê mải sắc màu Em ngoảnh mặt khi ta ngã xuống Hương phấn tàn trơ lại xác loài sâu Phai hết rồi những sắc màu vay mượn Ta cuộn mình vào vỏ kén cô đơn Kỷ niệm xưa là một lần hóa bướm Để trong mơ hương sắc mãi chập chờn Bởi là sâu nên ta mơ thành bướm Bởi là tình nên em chẳng bao dung Ta chẳng ngại hóa thân thêm lần nữa Cái lẽ "yêu" vẫn cứ mãi không cùng