biết anh rồi đời em chẳng bình yên
Bực mình với cả nhân gian !
Em đem trút hết, ngỡ ngàng cho anh
Biết anh rồi đời em chẳng bình yên
Những giấc mơ cứ triền miên nối tiếp
Bóng thuyền anh chờn vờn trong tiền kiếp
Đêm buông mình hiện hữu nguyệt là anh
Em chẳng là em khi nhìn khoảng trời xanh
Chẳng thanh thản khi không anh bên cạnh
Càng không thể dối mình: em không lạnh
Khi bàn tay ngà buốt cóng từ lâu
Hạt mưa ơi, mi được mọc từ đâu ?
Từ nỗi sầu úa vàng trong tâm thức
Từ yêu thương nảy mầm lần duy nhất
Anh vun trồng trên mảnh đất tình em
Em có bình yên đâu khi nỗi nhớ bon chen
Dù không một lời nghẹn ngào rằng em nhớ
Chỉ nặng trong những bài thơ em chở
Những ngôn từ ngỡ tiếng nấc con tim
Lạ không anh khi tỉnh giấc trong đêm
Em đã gọi tên anh là yêu dấu
Vĩnh hằng anh trong lòng em nương náu
Bình yên nào khi đau đáu sợ ly tan
Có đôi khi vì em anh hoang mang
Ngỡ ngàng lo sao mà em thật lạ
Cho dù thế nào, xin anh ( anh nhớ nhá)
Nhắm mắt lại đi nào, anh sẽ hiểu được ra
Bởi những điều rất thật ngỡ như là ...
Bởi những điều mặc nhiên là như thế
Em chẳng nói đâu, con gái mà, sao thể ...?
Chỉ biết là em chẳng thể bình yên
Từ lúc ...
Biết anh rồi....... đời em chẳng bình yên