ngày ấy
Đêm ra biển ngoãnh nhìn rơi nước mắt
Biệt quê hương lời nghẹn giấu bờ môi
Ngọn hải đăng trên núi Cấp kia ơi
Cảm ơn nhé định hướng đường đêm tối
Mười mấy năm đọa đày không thể nói
Tự ngàn xưa vong quốc phải thế thôi
Tặc lưởi Thạch Sùng đêm nằm tư lự
Nước đó nhà đây cam phận nổi trôi
Tạm biệt trước sau một thời mê đắm
Lúc ra đi chỉ cất được ít nhiều
Có mẹ Việt Nam rách rưới tiêu đìu
Có cả mến thương cứ đêm về lại
Nghìn trùng xa giữa lòng mình luôn mãi
Một dáng hình tha thướt đến mê say
Thực ảo quyện nhau nhè nhẹ gót hài
Cố hương tôi đó đôi bờ cách trở
Triệu giấc mộng bỗng một ngày tan vỡ
Mùa Đông buồn đổ xuống trước khi Thu
Cuốn phăng phăng đi về phía mịt mù
Tuyệt vọng đớn đau gục đầu sầu não
Nhà Quê