chợt còn... chợt mất
Bởi nước mắt vẫn muôn đời mặn đắng
Rớt trong thơ phảng phất vị yêu hờn
Điệu vần rung rưng rức lịm hồn đơn
Khung trời mộng chợt lùi xa thăm thẳm
Chưa ra khơi mà thuyền mơ đã đắm
Nụ xuân tươi chưa hé được bao ngày
Rượu ân tình chưa biết vị nồng cay
Trong một thoáng chỉ mơ màng tưởng niệm
Từng góc phố vẫn còn in kỷ niệm
Không gian buồn quyện ngát hương cà phê
Đêm trăng xưa dìu dặt khúc say mê
Theo dâu biển đổi dời… nay đã mất
Giọt lệ thấm môi mình nghe rất thật
Góc trời xa dần lắng bước chân người
Chia hai bờ …lạc lối kiếp nầy thôi
Mình không gặp bởi đời muôn lối rẽ
Tháng ngày qua vẫn đi về lặng lẽ
Phố bừng vui ta hờ hững bên đời
Có nụ cười vừa chợt nở đây thôi
Rồi bỗng tắt xót xa niềm ly biệt
Nuốt giọt đắng nghẹn ngào ai có bíết
Nát tim đau mong nhớ đến nao lòng
Lá vàng khô ngập lối trải bao đông
Chờ một sớm xuân tràn lên vạn vật…
Trúc Giang