kể chuyện đời… xưa
Em là gió không hình không dáng
Là hơi sương man mác ngậm ngùi
Nhìn đời chẳng thấy gì vui
Nửa đêm lạnh lẽo khóc vùi ngoài hiên
Áng mây xanh hồn nhiên phiêu lãng
Bước vân du qua đó ...chợt nghe
Dừng chân đứng nép bên hè
Đợi em đi vắng bước nhè nhẹ vô
Lục tung hết những đồ ...cơ mật
Như quan quân ..nhìn thật ... hung hăng
Lăm le sợi chỉ...xích thằng
Bắt người trói lại ...bảo rằng...có duyên ???
Duyên dẫu có nhưng phiền không ít
Bị…cột rồi thút thít khóc than
Đêm đêm trong giấc mơ màng
Một mình thức với trăng vàng ngâm nga
Thêm một chút rượu hoa nồng ấm
Bút nghiên sầu trút cạn tâm tư
Gió say trăng dỗ hiền từ
Trời khuya buốt lạnh …hình như ai về
Gió chếnh choáng nhìn mông ra cửa
Thấy chập chùng bóng lá đùa trăng
Thấy hoa và cỏ dung dăng
Vô vàn sự sống đang dần vươn lên
Bóng ai đó bỗng nhiên ngời sáng
Tỉnh cơn say tim đập rộn ràng
Mắt môi gió khẽ nghiêng sang
Vòng tay xiết chặt …bàng hoàng nụ hôn…
Chuyện của gió trăng vàng làm chứng
Ngàn năm sau nhắc lại bùi ngùi
Dòng đời vẫn mãi trôi xuôi
Chuyện đời sao chẳng trọn vui bao giờ!!!!!
Trúc Giang