trở lại miền xa
Bầu trời nhạt nhẽo ánh sao
Đêm nghe tịch mịch lối vào hư vô
Tường khuya mộng tưởng trông chờ
Mây đưa chở tấm lòng vừa ra đi
Trở qua một góc quê ai
Chân lùa nhè nhẹ lần xoay lối vào
Cỏ cao mọc phủ bên rào
Trong nhà bụi bám nhện chào người xưa
Mùi hương hơi ẩm dật dờ
Êm đềm bước lẹ vào thơ phòng mình
Nhớ ngày về lại nguồn tim
Thờ ơ mây cuộn mong tìm ánh trăng
Não nùng cùng gió sao ngàn
Tâm hồn oằn trĩu mơ màng đầu kê
Ngẩn ngơ sao cứ đề huề
Để luồn gió cuốn trăng thề lao chao
Nhà xưa có bụi tre rào
Phải qua cầu khỉ mới vào làng xa
Nhưng mà non nước la ngà
Thuyền đưa lờ lững ai là khách qua
Đặng Xuân Linh