trở lại bến xưa
Bao năm biền biệt xa quê
Nhớ tình xưa, lại tìm về bến xưa
Vẫn dòng sông, vẫn rặng dừa
Chỉ không thấy bóng em đưa đò chiều
Xa đưa phấp phới cánh diều
Nhắc ta nhớ lại bao điều năm xưa
Cô lái đò lấy chồng chưa?
Chia tay hôm đó trời mưa ướt đầm
Trải qua bao cuộc thăng trầm
Đời tôi vẫn vậy, như năm tháng nào
Làm sao mà dám ước ao
Đành thôi câm nín đừng trao ngỏ lời
Tôi trách tôi, tôi hận đời
Để rơi rớt mối tình thời ngây thơ
Đò em đưa anh xa bờ
Là tình ta cũng vật vờ trôi sông
Ai ngờ đời lắm bể giông
Nghe đâu em cũng lấy chồng năm sau
Mặc tôi thương nhớ khổ đau
Vì em muốn lấy chồng giàu hơn tôi
Tôi giờ lữ khách xa xôi
Về đây vì nhớ mãi đôi vai gầy
Về đây tìm lại bàn tay
Tìm đôi mắt biếc đắm say một thời
Nhưng thôi tôi tỉnh mộng rồi
Nàng giờ có chốn có nơi đàng hoàng
Tôi đâu tính chuyện phá ngang
Để gieo nỗi khổ cho nàng cho tôi
Lén ra một góc tôi ngồi
Rình xem nàng có vui chơi trong nhà
Kia rồi thiếu phụ bước ra
Tóc dài da trắng hẳn là người xưa
Tiếng trẻ con, tiếng nô đùa
Khiến tôi bật khóc như mưa thuở nào
Lòng tôi như sóng dâng trào
Tim đau như chịu nhát dao nhục hình
Tôi ngồi đây giữa lặng thinh
Nhưng tôi chẳng trách người tình khi xưa
Tôi giờ như kẻ dư thừa
Nhìn ai hạnh phúc mà chua chát lòng
Thôi đành quay gót đi không
Hồn như chới với giữa đồng hoang vu
Chỉ nghe gió thổi vù vù
Ai hay lữ khách lòng u uất buồn
Thế rồi mưa xối xả tuôn
Giọt mưa như giọt lệ buồn riêng ai
Hôm nay tôi trở về đây
Chứng kiến nghịch cảnh, lòng lay lắt hờn
Trời chiều ngã bóng hoàng hôn
Tôi đi tìm chốn lấp chôn tình buồn
Tình đời như giọt mưa tuôn
Mưa bao nhiêu giọt, lòng buồn bấy nhiêu…