có phải
Tình phải như là giấc mơ không
Chiều nhớ thương ai, nắng chẳng hồng
Hoa rơi, lá rụng sầu gió thổi
Chạm lòng mình nát những chờ mong
Biết phải làm sao khi nắng tàn
Xin dòng đời nghiệt chớ đừng tan
Gọi gió đêm về ru kỷ niệm
Còn khắc tên nhau trên đá vàng
Bập bùng ánh lửa cháy trong đêm
Nửa mảnh trăng rơi rớt xuống thềm
Vọng lại từ xa lời ai đó
Như là đang khóc nghe buồn thêm
Thành phố cũng như vừa lên đèn
Xuôi ngược dòng đời bước chân chen
Ai đi bỏ lại nơi này vẫn
Một mình ta đó với niềm riêng
NuocMatMuaThu