tàn canh
Tỉnh giấc mà nghe đêm quá dài
Chạnh lòng mình trĩu nhớ thương ai
Ngoài song có phải trăng vừa đỗ
Cửa của nhà ai, then đã cài
Mà sao lẩn khuất bóng anh đâu
Có nghe trong gió tiếng em sầu
Gọi nhớ còn đây từng đêm vẫn
Đánh thức hồn đau bạc mái đầu
Có chợt bao giờ anh, nhớ em
Ngắm lá vàng bay rớt trên thềm
Suy tư khẽ gọi mùa thu chết
Để lệ buồn rơi đắng môi mềm
Tất cả là không, chắc là không
Ai mang hờ hững bỏ lại lòng
Thơ đan một mảnh còn dang dở
Khóc nghĩ mà thương, phận má hồng
NuocMaMuaThu