thơ đời, hoa đất
Hoa là thơ của đất
Thơ là hoa của đời
Quách Tấn
Mùa thu run rải lá vàng
Cuống lo thầm nỗi rộn ràng sương mai
Sắp buồn chuyển gió heo may
Cội trong dường thể nguồn bày tâm tư
Đất, đời trơ trọi hoa thơ
Trông mùa phủ biếc hương chờ vườn xuân
Mong sao trổ nụ, lá mầm
Để mơ với cảnh vương trăm vận vần
Nỏn nà hoa cỏ nhuốm dần
Qua rồi rừng ủ bâng khuâng mịt mờ
Màu xanh khơi dậy hồn mơ
Hoa thơm của đất, vu vơ thơ đời
Nền xanh hương thắm tuyệt vời
Điểm tô sắc trắng, hồng dồi vàng vươn
Bây giờ trở giấc rừng vườn
Nhụy phun, cánh thắm, mộng thường là mơ
Nơi đây người vắng nẻo xa
Khơi lòng thuở trước quê nhà biêt khơi
Mai vàng, thọ cúc… nơi nơi
Đơn sơ làiỉ lý tỏa vời vợi nao
Chè sen thơm ngát ngọt ngào
Quê hương canh bí mát vào tâm quê
Thủy chung dòng rưới trao về
Bên lề vẫn mến tràn trề thôn xưa
Đặng Xuân Linh