giọt nhớ !
      
      
      
      
        Ta tự hỏi lòng ta 
Đã từ lâu băng giá 
Sao hôm nay bỗng nghe hồn rất lạ 
Có phải rằng ta đã vướng sợi thương ?! 
Để lòng nghe khoắc khoải mỗi đêm trường. 
Nghe nỗi nhớ ,nỗi thương sầu lên mắt. 
Nghe trống vắng con tim buồn se sắc 
Cõi hồn ơi ! Có phải vậy hay không ? 
Có phải chăng tình dậy sóng trong lòng 
Nên trăn trở từng đêm buồn mất ngủ. 
  
Em đến chi để hồn ta ấp ủ 
Giọt nhớ nào ?Từng giọt nhỏ rơi rơi 
Mềm hồn ta nhung nhớ lắm em ơi ! 
Vắng một bửa cả đêm dài thao thức. 
  
Đôi mắt em như nắng hè đỏ rực 
Đốt hồn ta tan rã khối băng hàn 
Đôi bờ môi tươi mọng giọt chứa chan 
Xao xuyến quá bờ vai loang tóc xõa. 
  
Ta tự nhủ... Ồ! nghe lòng lạ quá 
Có phải chăng mình đã vướng tơ yêu 
Nên thẩn thơ ngơ ngẫn mỗi độ chiều 
Cứ nhung nhớ ,cứ đìu hiu trong dạ. 
  
Đêm thao thức 
Từng đêm dài buồn bã ! 
Gởi hồn ta về bến mộng xa xôi 
Đến người đang cách biệt một phương trời 
Để nghe nặng hồn rơi từng giọt nhớ  ! 
PT.937