vùng kỷ niệm
tình vắng xa tình, mờ lối mơ
mang theo kỷ niệm lấp mộng khờ
treo vầng trăng nhớ lên khung gấm
thêu vẽ Hằng Nga, tô nét thơ
ôm chầm kỷ niệm vuốt phôi pha
chật quá yêu thương mãi đậm đà
gói khăn gói áo dồn kỷ niệm
một cõi trời riêng ai với ta
ấm quá đôi tay mình cho nhau
nghìn năm thân ái thuở ngọt ngào
thương đi tìm gởi vầng trăng nhớ
thương về nằm đó khóc xanh xao
em nhớ từng chiều ghi khoảnh khắt
nhớ từng giây phút dạo trăng thanh
thương quá bàn tay đong trìu mến
thương vẫn còn thương, gió thoảng mành
em nhớ ngọt ngào đôi tay anh
âu yếm bàn tay xa không đành
ghi thơ cho bút về thương xót
cầm tay bút nhé mộng còn xanh
đơn sơ anh ạ lời âu yếm
một góc bên đường cười nói êm
thương nhau đằm thắm mùa hoa lá
thương tụ đáy lòng, thương êm đềm
bên song cửa đón chiều hiu quạnh
bóng dáng anh yêu bên lối quanh
đâu đây như ngỡ người còn đó
vẫn chiếc ghế buồn không có anh
ly cà phê nửa trên tay lạnh
hương nhớ ngạt ngào hương lá xanh
chiều canh chua cá không thơm nữa
buồn thỉu buồn thiu gió buông mành!
Mỹ Trinh