rượu thơ sưởi đêm nguyệt lạnh
mình rót mời nhau chén rượu thơ
xóa đời đen trắng xóa mây mờ
sưởi đêm trăng ấm tan băng giá
hong mấy mùa đau xa giấc mơ
mình vẫn như xưa tình vô biên
dù xuân khuất dấu giữa bao miền
say thơ say gió say bóng nguyệt
ta, mình hình bóng chuyện hàn huyên
tạ ơn tri kỷ rót rượu thơ
hương áo còn thơm giữa bụi mờ
nâng niu hồn nguyệt vàng hương tỏa
tay chạm bàn tay chuốc bút thơ
phố đêm hội tụ mây hồng tím
thu rơi mảnh nhớ rót vào tim
chia nhau băng giá khi đông tới
điểm nụ cười trăng xóa nỗi niềm ...
Mỹ Trinh