lưng chừng con dốc
Con dốc tình quanh co
buồn vương trên đám cỏ
anh giờ chân bước lỡ
nửa dốc lưng chừng mơ
Nghiêng ngã mấy trời chiều
ngập ngừng cơn sóng yêu
chồm lên triền dốc đứng
nghe nát nhừ rong rêu
Chỉ lưng chừng cơn gió
sợi tóc nào vương vương
sương khói mờ đôi mắt
lưng chừng giọt yêu thương
Trên đỉnh buồn mây phủ
anh lưng chừng áng thơ
em ơi khoan biến mất
đừng đóng lại vu vơ