đoạn cuối của một cuộc tình
Bật tiếng nấc như trẻ thơ lạc mẹ
Nhặt thơ buồn ôi đau thắt ruột gan
Từ giã giấc mơ đi lượm hoa vàng
Bên lề dại rải hoang mang thương nhớ
Ngoảnh mặt đi anh như lằn dao cắt
Một lần đau rồi chết cuộc trăm năm
Từ giã nợ ân, hoài bão về nằm
Nghe tơ nhện giăng đời bên song cửa
Hai mùa xuân đốt tàn rồi ngọn lửa
Cát bụi về như từ buổi sơ khai
Ta như nhau đi hết tháng cùng ngày
Thì tạm bợ nghĩa gì đâu giây lát
Níu làm chi một mảnh tình rách nát
Khờ khạo em khi đen tối nguồn căn
Không cửa nhà không mái ấm dừng chân
Đi hay ở góc đường nào cũng vậy
Dường như sợ bên đường người nhìn thấy
Bài thơ em chán ngắt tự hôm nao
Biết gởi về đâu thân ái ngọt ngào
Trong bóng tối từ đây về ở trọ
Anh ở lại ấm êm đời mưa gió
Có người thơ xách giỏ lượm ngọt bùi
Phố phường xưa lễ hội cuộc mua vui
Vui em đã bán rồi đâu còn nữa.
Trần Hồng Châu