dáng xưa
Ba mươi năm lẻ trong đời
Trong ta tưởng đã quên rồi dáng em
Nhớ xưa tóc xoã lụa mềm
Nón che nghiêng nón êm đềm áo bay .
Đường em phượng đỏ gót hài
Trường tan dáng nhỏ đợi ai ta chờ
Ươm lòng gieo những giấc mơ
Để rồi nhận lấy hững hờ em trao
Ba mươi năm đã phai màu
Tình xưa dáng cũ đi vào lãng quên .
Đời theo mây nỗi bồng bềnh
Ta thân phiêu bạc bấp bênh giữa trời
Tưởng em hạnh phúc một đời
Chiều nay thư đến lòng chơi vơi buồn
Em giờ cũng lại muôn phương
Cũng thân bèo giạt cũng dường như ta
Đường tình cũng lắm phong ba
Tóc xanh xưa cũng sương pha mất rồi
Héo tàn những nụ hoa cười
Đời em cũng nhận một trời thương đau .
Lòng ta bất chợt nghẹn ngào .
PT.937