thuyền viễn xứ
Thuyền bà tách bến ra sông
Chở dùm con một nỗi lòng tha phương
Mang theo mấy chục năm trường
Nhớ về quê mẹ nghe buồn bà ơi
Mấy lần lạc giữa chơi vơi
Đón mùa xuân đến để rồi xuân đi
Trên tay còn lại những gì
Là trang nhật ký con ghi mấy dòng
Ghép hoài vẫn mãi chưa xong
Buồn như chiếc lá sầu đông cuối mùa
Chiều về trong gió đong đưa
Rồi chợt bỗng chết trong mưa não nùng
Ngửa tay con đếm bâng khuâng
Ru đời viễn xứ mấy lần đã qua
Tha phương đất khách nhớ nhà
Nhớ Cha nhớ Mẹ nhớ Bà nhớ Ông
NuocMatMuaThu