ba mươi mấy năm...
Ba mươi mấy năm thân làm lữ khách
Cuộc vui buồn nào hồn rách tả tơi
Đã qua lâu mà sao vẫn nghẹn lời
Từng tiếng nấc trong đêm khuya vọng lại
Ba mươi mấy năm mà như nhấp nháy
Người xưa đâu sau đám cháy rụi tàn?
Tìm nhặt xương trên đồng vắng tang hoang
Mẹ tôi đó đi tìm con khắp chốn
Ba mươi mấy năm có qua khốn đốn?
Tìm lại người xưa nơi chốn nào đây?
Mắt đương xuân phút chốc bỗng héo gầy
Chị tôi đó nay trở thành hỏa phụ
Ngày xưa ơi ! con tim không nơi trú
Lữ khách buồn hồn ngủ chốn rừng sâu
Chỉ lũ chim cùng san sẻ đời sầu
Nhìn ta mất cả ngày xưa thân ái...
jacaranda