đồi mai vùi kiếm (3)
Hồi Thứ Ba
Đất Thạnh Hòa, tơ đàn vầy nghĩa nặng
Đồi Huỳnh Mai, thơ phú kết tình sâu
3A- CUNG CẦM HUYỀN DIỆU
Rừng xanh, nắng nhuộm đầu cây
Lâm râm bóng đổ loang đầy lối qua
Chim chuyền ríu rít ríu ra
Ánh vàng nhuộm đóa sương hoa trong ngần
Giữa trưa khói ngất mấy từng
Tàn rơi lả tả, lượn vần tro bay
Thót lên mút ngọn long tai
Rõ rang chùa Phật phương Đoài lửa thiêu
Lòng đau thắt thẻo chín chiều
Thương thầy going bão đánh liều ra khơi
Nghĩa ơn đọ biển sánh trời
Tuồng tan hợp những bồi hồi giấc Xuân
Nhớ xưa trăng giải hiên sân
Vịnh đề lan cúc, họa vần phú thi
Hiểu lòng non nước Chung Kỳ
Đức so Quan Vũ, tài bì Khương Công
Duyên ưa bèo bọt chung dòng
Tưởng siêu ba cõi lại trong Vô Thường
Rủi may thầy đã liệu lường
Một mình ngăn giặc, nửa đường bỏ thân
Hồn vương mây Sở gió Tần
Vực ma vía lạc, đảnh thần phách xiêu
Buồm nghiêng, đậu bến đìu hiu
Xác xơ canh cội,phiêu diêu thác gành
Phẳng bằng đá mướt rêu xanh
Tùng che mát rượi, trúc thanh la đà
Mây buông say uống nắng tà
Âm thầm nát vụn rã hòa sóng xô
Chiều lam nước vẽ non tô
Gió thông rủ rỉ mơ hồ đồi xa
Dòng nghiêng núi dợn ráng pha
Ngại ngần nhạn lẻ lướt qua thác ngàn
Thân cò lầm lũi bước hoang
Cồn cào bụng đói bàng hoàng nỗi riêng
Ngày về, bạc phận rủi duyên
Biết đâu lá mục lời nguyền trôi xuôi
Cỏ non thong thả tạm ngồi
Tưởng vơ nghĩ vẫn, ngắm trời chiều hôm
Mơ màng động nhẹ lá thơm
Hương thoang thoảng phất mấy chòm vô danh
Mơn man bướm muộn lượn vành
Có không? vẳng tiếng tính tình đâu đây
Phấn thong ngào ngạt tỏa đầy
Màu chiều sâu lắng, trầm bay ngón ngà
Tàn sim lã ngọn trải hoa
Nhạc lồng lá thấp, bóng sa nửa vời
Sà len lá, chết chơn đồi
Ngàn Tây thăm thẳm tiếng rơi bông cà
Chim hôm cải cánh non xa
Im hơi - tiếng quyện la đà khói tuôn
Tơ chùn rời rã giọt buồn
Trong veo âm hưởng thoắt luồn tre xanh
Ngỗn ngang xác rữa xây thành
Thời gian lắng đọng vô tình lướt đi
Héo xàu bờ vắng rậm ri
Vàng pha nắm đất bến Phì bơ vơ
Ướt nhành sương sớm tinh mơ
Lệ con bướm trắng đẫm tờ hoa tiên
Tiếng khoan như rót ưu phiền
Đầu môi tri kỷ tình riêng giải bày
Thì thầm lách tách hiên ngoài
Mưa đêm quạnh bóng trăng cài sườn non
Thẩn thờ tim lụn hao mòn
Khăn tang ly phụ tươi dòn nét Xuân
Dựa song dõi bóng chinh nhân
Vùi nghiêng manh giáp, tử phần bặt tăm
Điệu dời, giọng đổi thanh âm
Vó câu biên ải thoát rầm rập qua
Vèo đầu ngực, tách cung ngà
Phăng phăng xé gió bay xa tên đồng
Bãi hoang muôn dặm trăng lồng
Mảnh buồm khát gió, cánh hồng lùa mây
Hơi dồn dập nhịp mê say
Rung ngân vàng sắt cõi ngoài quan san
Đường tơ rộn rã băng tan
Ngàn xe xông trận giẫm toang sông hồ
Hơi may phớt nhẹ canh ngô
Vút cao trốt vận cơ hồ giữa mây
Lưng trời réo vọng năm dây
Mong manh còn lạc một hai phách thừa
Sật sừ mông mị còn lưa
Tỉnh say say tỉnh hương xưa diệu huyền
Tiếng đờn giá lạnh lặng yên
Chiều lên vắng vẻ, rừng thiêng bồi hồi
Thời gian núm níu không trôi
Mây dờ dẫm xẩm, sao trời bâng khuâng
Đưa hồn mê hoặc ảo chân
Cõi lòng thay đổi mấy lần giác mê
Đàn ngưng, người hóa ngô nghê
Không gian chết đứng giữa bè ngũ cung
Thoát ra khỏi giấc mơ mòng
Cây cao đặc gốc, chập chùng núi hoang
Đè lau băng dọc lách ngang
Tới gian nhà nhỏ có giàn dây leo
Màn đêm đen bủa mái nghèo
Lá đưng chằm lợp, tranh pheo bện dừng
Đơn sơ đồ đạc dọn chưng
Đươn khuôn bàn ghế, kết từng phên tre
Gió lay lắc nến lập lòe
Phòng ngoài tĩnh mịch bốn bề im hơi
Không ăn uống chẳng nghỉ ngơi
Mỏi mê đầu óc, rã rời chơn tay
Vịn nương vỗ nhẹ cửa sài
Mắt hoa đóm đỏ quị ngay xuống thềm
Trong nhà nghe động mái rèm
Hiên mai đoán chắc đang đêm có người
Vội vàng chưa kịp nửa lời
Khêu cao them ngọn, sáng ngời đèn thông
Kíp truyền đưa gã vào trong
Vớt chim gãy cánh dưới dòng nổi trôi
Khắp mình chẳng chút mồ hôi
Da hăm hắp nóng đôi môi thâm sì
Mê man khép chặt làn mi
Mặt mày tái mét, mạch đi động huyền
Hàn tà xâm nhập chơn nguyên
Khí dương khô kiệt, bịnh liền phát sanh
Giữa đường gặp chuyện chẳng lành
Trái tai gay mắt bất bình chi đây
Nhẹ nhàng giựt mớ tóc mai
Gõ quanh mắt cá cả ngoài lẫn trong
Gừng già chà cạo đuổi phong
Bóp quanh Hiệp Cốc, khai thông Đại Chùy
Cạy răng đổ thuốc tức thì
Khu hàn phương dược, Hi Di ninh thần
Xông hơ thay áo đổi quần
Ngực mền đắp ấm, tay chơn thoa dầu
Hoa lê sáng trắng rõ màu
Ngỏ tre sương mỏng, bóng ngâu nắng lồng
Bướm vờn nụ đỏ chồi hồng
Cụm lan hương ngát, nhành thong chim chuyền
Giường trong động tiếng trở nghiêng
Tay lần màn vải lão liền hỏi han
“Chắc người rày đã bình an
Thôn nghèo có việc đi ngang canh trường?
Nhọc nhằng cảm gió nhiễm sương
Tình sầu cảnh muộn, tổn thương tinh thần
Tạm dùng thuốc mọn đỡ đần
Giải cơn túng ngặt, lần lần sẽ hay”
Mắt lờ đờ tỉnh mộng dài
Vị thơm hớp cháo, tiêu cay ấm lòng.
Nghe liền phân cạn đục trong
“Ơn sâu, ngàn biển trăm sông chưa vừa
Cánh chuồn phận mỏng sống thừa
Có đâu đoán được nắng mưa sớm chiều
Một đi năm bảy lần liều,
Chìm thuyền Thái Thạch, buồm xiêu gác Đằng?
Gặp cơn sóng dậy đất bằng
Tái sanh nghĩa lớn, so gần cội thung
Bước đường lưu lạc tạm dung
Phương danh mỹ tánh thủy chung chưa tường?”
“Họ Huỳnh tên thật Phước Trường
Bạn bè cúc liễu, quê hương yên hà
Uống ăn đạm bạc muối cà
Lợi danh khuất mắt, rừng già tung tăng
Rong chơi bến Vị nội Sằn,
Sào Do kết nghĩa, Thang Văn khước lời
Uyên ương lạc lối đôi nơi
Trăng chìm vực Bắc, sao dời non Tây
Tòng trơ cành, sắn héo dây
Phòng đơn khói quạnh, then cài bấy lâu
Bến hoa mây kết năm màu
Chồi mai, gái mọn tuổi đầu tròn trăng
Thêu thùa may vá kiếm ăn
Bắp khoai quen vị, xích thằng chưa trao
Quê mùa, lời chẳng đón rào
Chẳng hay tên họ, nơi nào thôn lân?”
Gẫm rằng đáp tạ lòng nhân
Lòng ngay dạ thẳng chẳng cần giấu quanh
Châu thưa:”Binh biến kinh thành
Ngửa nghiêng đồn lũy, tan tành kim thang
Nhăn nanh lù sói bầy lang
Cha già chết thãm giữa làng tên giăng
Thầy ban đức lớn dạy răng
Tay vun phước huệ, lòng ngăn vạy tà
Chùa tan nát cội đàm hoa
Liều thân cản hậu nên đà mạng chung
Chơn non quen vấy bụi hồng
Xin cho lánh nạn bão giông đôi ngày”.
“Tái ông mất mã mà hay
Thuyền trăm bến đậu trời bày gặp nhau
Bỏ phiền muộn, dẹp lo âu
Anh em bốn biển nào cầu tương tri
Niềm riêng đã tỏ ngại gì
Lạnh chiều bão rớt, buồn khi thu tàn
Bay cao giương cánh đại bàng,
Rủi may thường sự, cưu mang làm gì
Khuất thân tạm ổ chim di
Lánh khi nắng hạ, tránh kỳ gió đông”
3B- DẠO CHƠI ĐẦM LONG ẨN - XÓM HUỲNH MAI
Lắc lay nhành, tỉnh giấc nồng
Suối tuôn hòa điệu lá tùng vi vu
Sương che dốc thẳm dặm mù
Châu cùng Huỳnh Lão sông hồ rong chơi
Huỳnh rằng : “Bỉ cực một thời
Monh manh mây gợn lưng trời khác đâu
Sớm chiều gió cuốn mưa mau
Bọt con nước lượn, bèo đầu sóng xô
Sao bằng quần vải áo bô
Thả cần bàn thạch phơ phơ tóc bồng
Non cao theo gót Xích Tòng
Dấu chân Huỳnh Thạch thấy lòng ung dung
Dắt tay nhau tới Long Trung
Ráng pha liễu rũ, hương xông cúc vàng
Cõi trăm năm hớp rượu nhàn
Dẫu muôn xe ngựa, bạc vàng dám so!”
Bờ lau lác đác cánh cò
Bến sông xóm nổi, con đò băng ngang
Thưa dày ngọn trúc gie đan
Lổ loang bóng rợp, nắng lan đá gành
Đường hun hút gió mơn cành
Quẹo qua một nếp nhà tranh sơ sài
Vắng tanh im ỉm then cài
Phên tre vỗ nhẹ, khách ngoài lóng tin
Vọng qua: “Sao khéo dưỡng sinh,
Mặt trời xỏ mũi, quấn mình ngủ say ?”
Từ trong vang tiếng cười dài
“Võng thưa đọc sách, ngủ ngày chi đâu?
Quen hơi bén tiếng tìm nhau
Chim hoàng tìm phụng, cúc cầu gặp mai
Thức từ vừa ló sao cày
Mù tăm bóng nhạn lòng đây luống chờ
Rau tươi gỏi cá đơn sơ
Rượu quỳnh hâm nóng - lặng tờ đò giang!
Hôm rồi Kim Hạc ghé sang
Cảnh thanh bầu bạn tơ đàn hòa dây!”
“Mãng chơi nước nọ non nầy
Tâm tư trọn gởi cánh mây lửng lờ
Trễ tràng gót lạc bến mơ
Bầu men đợi chén, nguồn thơ cạn dòng”.
Vòng vèo len lỏi ngàn thông
Đầm thăm thẳm rộng, mây lồng nước xanh
Bước lần lên Thưởng Mai Đình
Chạnh tình giàn mướp cây chanh quê nhà.
“Mùa nầy mai chửa ra hoa
Rộ bông chưa chắc người xa đã về
Tang bồng trót nặng lời thề
Tình nhà nghĩa nước đeo nghề kiếm cung
Lánh mình vực tối hang cùng
Rồng vàng có lúc vẫy vùng sóng khơi”.
Châu rằng: “ Khó gặp được thời
Giam thân hẽm tối một đời tiêu ma
Đuổi mau sòng sọc cái già
Hao mòn khí phách, đời ra quái gì
Buộc rang mạng xấu vận suy
Gạo con tiền vợ nằm ì một nơi
Trí cùn, uất ức tàn hơi
Sổ phong thần xóa kiếp người vô danh
Uổng thay mạch đất trong lành
Cũng dang tay đón thứ cành rong rêu
Dựa lưng buồn thỉu buồn thiu
Mắt lơ đãng ngắm màu chiều chóng phai
Huỳnh rằng: “Xuân hẳn còn dài
Sợ chi bão rớt một ngày không tan
Kìa xem non ráng nạm vàng
Chẳng bao lâu lợt sắc, tràn bóng đêm
Đường tơ đà dẽo lại mềm
Mới gay gắt điệu, êm đềm thanh âm
Bình yên mặt biển âm thầm
Vùng lên hung hãn ầm ầm bủa lan”.
Bơ vơ mảnh vụn nắng tàn
Giong thuyền đuổi ánh trăng tan giữa vời
Chèo cầm lái nhẹ tay lơi,
Buồm xa tít bóng đất trời bao la
Chập chờn khói sóng giao hòa,
Ẩm sương ao bạc đậm đà men cay
Khơi nguồn thơ, hớp ngà say,
Hồn mê tỉnh mộng năm dây tính tình
Không gian thu hẹp dạng hình
Bước thời gian, bướm Trang Sinh mơ màng
Nửa đêm nghe lóm cung đàn,
Luyến lưu hạc lẻ bang hoàng biếng bay
3C- CUNG CẦM NGƯỜI CON GÁI HÒA CHÂU
Ráng hồng rạng ửng đầu mây,
Tiếng còi ruộng thấp vang dài lũng xa
Nắng tươi choàng ấp ngàn hoa
Túi đeo Huỳnh Lão giã nhà đăng san
Rừng sâu hái thuốc tìm lan
Bạn xưa chung chén rượu nhàn xướng ca
Chiều xuôi cánh mỏi la đà
Lim dim lá khép chén trà sân mai
Song thưa ủ bóng trăng cài
Luận bàn võ nghệ, gái trai tự tình.
Châu rằng: “Ngoạn cảnh Mai Đình
Buông chèo Long Ẩn linh đinh trăng rằm
Duyên lành may được thưởng âm,
Tay tiên Kim Hạt, ngón cầm Bá Nha
Trộm nghe nương tử nghiệp nhà
Cung thương vọng tiếng tài hoa cõi ngoài
Bước xiêu lạc nẻo dặm dài
Chiều hôm tai lạc một hai tiếng vàng
Dây leo đươn vấn núi hoang
Tầm theo hướng vẳng tiếng đàn dò ra
Trúng sương nhiễm gió rừng già
Vương mang bịnh ngặt nằm ba hôm liền
Cơn mê mơ thấy nàng tiên
Đờn che nửa mặt chữ điền thắm hoa
Dây tơ đầm ấm hiệp hòa,
Hồn phiêu tám cõi, hương sa mấy từng.
Tỉnh ra lại tiếc giấc xuân
Cõi trăm năm dễ được lần gặp đâu!
Song hồ ngơ ngẩn canh thâu
Bơ vơ hồn mộng cuối đầu Tương Giang
Tưởng mơ mơ tưởng giọng đàn
Du dương dìu dặt quyện làn trầm bay
Đợi mong mới được một ngày
Xin cho lạm thưởng một vài phiếm loan”.
Vân Anh sắc mặt nghiêm trang:
“Sá chi nghề mọn bạn vàng bận tâm
Dệt thêu gấm lụa tơ tằm
Rãnh rang lỏm bỏm học năm ba bài
Cha truyền bữa mốt bữa hai
Khi trong giải muộn, khi ngoài xướng thi.
Nghe đờn biết chí: Chung Kỳ
Tay thô ngón vụng dám bì Bá Nha!
Vã nay hôm sớm chung nhà,
Luyện cung ôn kiếm vào ra sách đèn
Xin dưng chút đỉnh đỡ phiền
E quân tử chẳng phỉ nguyền ước mơ”.
Rèm buông ngọn bấc tỏ mờ,
Lòa xòa tóc liễu, lặng tờ gương nga
Búp măng lướt nhẹ phím ngà
Thoáng cung nhạc dạo tình đà ngất ngây
Trùng trùng tiếng đuổi hơi may
Vút cao núi quạnh, non Đoài ôm trăng
Biển xanh gọi nước sông Hằng
Mây vờn khói tõa buồm Đằng sóng lan
Lý ngư hớp giọt sương tàn
Lờ đờ đáy vực, mắt đan sợi buồn
Trong ngần, kẽ sậy gió luồn
Qua khuôn lá ngủ chiều buông nắng tà
Vụt vù going cuốn nước sa
Bọt tan vỡ vụn thác xa cuối đèo
Dứt hồi ngựa hí binh reo
Hơi may thoáng gợn mắt mèo trong xanh
Mưa thu da diết bên mành
Từng không tiếng vẳng mong manh rã rời
Châu rằng: “Tài nghệ tót vời
Quá quan ải Nhạn hơn mười Chiêu Quân”.
3D-CHÂU THÔNG TỎ TÌNH
Hoa đầu ngỏ ngóng người thân
Gót chân hoang vắng ngót tuần trăng nay
Phên tranh khép lỏng then cài
Điểm thưa bóng trúc ngả dài lan can
Lăng thinh thông biết mơ màng
Chờ hơi gió thoảng phất làn mong manh
Trà tươi búp nụ chén sành
Đọc kinh Bát Nhã, xem tranh Thất Hiền
Nàng rằng: “Trăng gác sương hiên
Chim bằng gãy cánh truân chuyên rừng già
Người xa phút hóa ruột rà
Mười phân mến trọng vui hòa tình thân
Thước gươm nắng Sở mưa Tần
Xe tơ kết tóc đã lần nào chưa ?”
Chàng rằng chẳng ý lọc lừa
Vườn xuân trót khóa ngày trưa một ngày
Trẻ thơ núm níu gót thầy
Ngày tròn cung kiếm đêm dài bút nghiên
Nước suy, nặng một lời nguyền
Buông tên múa giáo cửa viên ứng hầu
Cội thung che áng mây sầu
Đất chôn nhau, mẹ quấn đầu khăn sô
Sống mòn, kiếp mọn giang hồ
Quê người vất vưởng, cùng đồ trắng tay
Duyên ưa, mong những có ngày
Cho chim liền cánh để cây liền cành
Ba chìm bảy nổi linh đinh
Ăn nhờ ở đậu gẫm mình mà thương
Dám đâu nghĩ chuyện tơ vương
Dám đâu đem sợi chỉ hường buộc ai
Rời chùa mười rủi một may
Nẻo đi hướng Tốn, lời thầy khắc ghi
Gặp nhau đây, hẳn duyên gì
Lời quê xin được một khi phân bày
Một mai, gió bụi dăm dài
Lòng sao quên nổi những ngày muối dưa
Nhớ người mong giấc mơ xưa
Bãi hoang gối trống, trăng mờ ôm yên
Buông tên muôn vạn trận liền
Hoa quì dành trọn tình riêng một người
Xót canh thương cội nào nguôi
Chim đơn bão cuốn xa rời rừng xưa
Cách chia thương mấy cho vừa
Thà như chẳng gặp bao giờ cho cam
Chút bèo đầu ngọn sóng lam
Sáng gành chiều vực, ngày vàm đêm doi
Đài gương gác tía có soi
Hoa phong nhụy, bướm lạc loài gặp nhau ?”
Vân Anh e thẹn cúi đầu
Mặt soan ửng cánh bông đào thêm tươi
Thưa rằng: “Quân tử chớ cười
Mẹ hiền khuất núi có mười năm dư
Mồ côi từ thuở còn thơ
Mì khoai rau cháo nương nhờ phụ thân
Xa thiềng thị sống cơ bần
Cửa nhà kém cỏi, lễ văn sơ sài
Gót mòn củi nặng hoằn vai
Rổ tre cá mọn chợ mai đông người
Khòm lưng thêu sắc hoa tươi
Màn loan trướng phụng bán người giàu sang
Lầu son nào dám mơ màng
Sẻ đâu dám ước đại bàng đầu non
Quê mùa - Tuổi tác hãy còn
Dại khờ - Nào biết mực son cho tường
Dám đâu trộm lịnh nghiêm đường
Gieo cầu hẹn lửa hò hương với người
Niềm riêng tỏ thiệt chín mười
Nỗi u hoài, biết mặt trời thấu chăng !”
Rằng : “Duyên Nguyệt Lão xích thằng
Tiền tài phấn thổ, nghĩa bằng thiên kim
Thờ cha ngay thảo trọn niềm
Hai mươi bốn hiếu khó tìm người hơn
Cảnh nhà gió kép mưa đơn
Tay chai khó nhọc áo sờn long đong
Một thân lo liệu ngoài trong
Tấm lòng nhân hậu, thơm nồng thức hương
Làu làu sáng nguyệt trong gương
Điểm son phái nữ, dễ thường có ai !
Lòng không cân sắc đo tài
Tình không liễu ép hoa nài chi đâu
Thấy người ý hợp tâm đầu
Giọt Ngâu Ô Thước bắt cầu Ngân Giang
Xưa nay nối nghiệp tông đàng
Chọn dâu Nam Giản dưng hương mới là
Núi cao biển cả là nhà
Quản chi lửa đỏ xông pha dẹp loàn
Non sông hoa dệt gấm đan
Mái nhà xưa kiếm kin lan dạo nào
Keo sơn gắn bó duyên đầu
Binh tàn lửa lụn hát câu tương phùng
Gìn trong tình thủy nghĩa chung
Chờ nhau tới mái tóc bồng hết xanh.”
Làn thu gợn khóe long lanh
Ngượng ngùng nàng mới bày tình thiết tha
“Chớm xuân cành mọn sương nhòa
Đường đời có hiểu đâu mà dám thưa
Ngày nào nuối bóng còn lưa
Hạc mờ mây quạnh âm thừa còn đây
Chưa lường được lối chông gai
Mười hai bến nước vơi đầy đục trong
Chơn non lỡ vấy bụi hồng
Xuồng con sóng dữ - Phụ lòng tri âm
Vưng lời kết giải đồng tâm
Nguyện cùng trời đất sắt cầm hòa dây
Thầm mong có được một ngày
Sân hồng xác pháo, xác bay khắp làng
Giờ đây giữ lễ đoan trang
Coi nhau bầu bạn gươm đàn mà thôi
Thương nhau quí trọng cả đời
Tiếng nhơ tiết xấu, kẻ cười người khinh
Xưa nay biển ái non tình
Đày thân lặn hụp, lụy mình ích chi”.
Tùng nghiêng bóng lã xanh rì
Chim đêm trở giấc, thầm thì lau xa
Mong manh gió phất rèm hoa
Từng cao mây thẳm, Ngân Hà giăng ngang
Vi vu gió lượn thông ngàn
Chàng Ngưu ả Chức thênh thang lưng trời
Chàng rằng: “Giao ước nhớ lời
Bản tình ca chẳng đổi dời nhịp cung
Biết đâu núi lở cạn sông
Dấn thân khổ nhọc, vướng vòng lao đao
Nhớ từ chừa vá trái đào
Mẹ cho đôi ngọc đeo vào cổ tay
Nước về biển cả có ngày
Bến xưa thuyền cũ vật này nhận nhau”