buồn man mác...
Nào có hẹn đâu vẫn đến đây
Khiến cho tâm dạ ngổn ngang đầy
Hồn nghe một nỗi buồn man mác
Thu cảnh khiến lòng chùng mắt cay
Có phải trời buồn mây chẳng xanh
Lá nằm run rẫy ở trên cành
Chỉ cơn gió nhẹ là tan tác
Rơi rụng trên dòng nước cuốn nhanh
Mỗi sớm tinh mơ những hạt sương
Trời mây che phủ khắp muôn phương
Muốn tìm vạt nắng ngày xưa cũ
Hạ vắng bóng rồi trên phố phường
Trước cảnh thay màu cuả thế gian
Hồn ta đầy ý thơ tuôn tràn
Hình như cây lá hoa cùng khóc
Gió hú vọng về như tiếng than...