mưa đêm
Lã chã giọt sầu chạm khúc thơ
con đê bỗng chốc hoá thành tơ
đầu kia em đứng xa xa quá
anh kéo sợi dây cột bóng mờ
Mắt ta đã mỏi, hai chân rung
làm sao nhìn thấy giữa mịt mùng
nụ đang ướm nắng say sưa tắm
ghen với nàng hoa quá lạnh lùng
Nước lên, mưa trút xuống màng đêm
tí tách cơn buồn dưới mái hiên
ai trông thui thủi quên ru giấc
tại nhớ người xưa! tại tiếng rền?
2008
Bạch Vân Nam