có gì đâu mà chán!
tôi vẫn ngồi
nơi buổi chiều đứng lại
gom một ngày
để đốt cháy thành thơ
khói vu vơ
khói mỏng
tôi tìm chỗ trống
nằm mơ
tôi vẫn ngồi
nơi gốc cây nhiều lá
chiếc lá vàng
vừa rơi
chiếc lá khô vụn vỡ
chiếc lá vùi sâu đã tan từ một thuở
lá của tôi
chờ rụng xuống hư vô
tôi vẫn ngồi
nhìn tôi trôi về ký ức
nhặt bụi hồng
để trang trí ngày mai
cắt khúc sông
đặt trong giấc mộng dài
tôi đưa tôi
qua tháng ngày
tôi đẩy tôi
vào vắng lặng
tôi vẫn ngồi
bên ly cà phê đắng
có gì đâu
mà tôi chán
vài giọt sầu
lẫn với giọt cà phê
đời reo vui
trong một cõi ê chề
tim khẽ hát
có gì đâu mà chán!