không thể nào quên
Làm sao có thể nào ta quên được
Cô lái đò trên bến nước Hương Giang
Hò Mái Nhì nghe êm ái dịu dàng
Đưa hồn ta lâng lâng như sương khói
Nhớ những chiều trên con đường thành nội
Vạt áo màu trinh trắng trói hồn ai
Chiếc nón Huế che nghiêng, mái tóc dài
Đã khiến cho bao chàng trai ngơ ngẩn
Đời con gái mấy người không lận đận?
Ước cho nhiều, mộng lắm để rồi xa
Theo tháng năm qua đi tuổi ngọc ngà
Ngồi nhớ lại chút xót xa vương mắt
Thôn Vỹ Dạ chói chang màu cuả nắng
Những hàng cau bông trắng rực đầy cây
Cho ai kia ước vọng mãi dâng đầy
Mơ được lần kề vai chung lối mộng
Không thể quên mãi còn trong cuộc sống
Áo em xưa bay lộng giưã gió trời
Khiến cho hồn ai cứ mãi chơi vơi
Thương nhớ mãi... tuổi học trò áo trắng...