có phải xưa...
Hãy để thơ ... hồn nhiên bên trang sách
Tắm gội đời, từng ngỏ ngách con tim
Như rừng sâu suối len lỏi kiếm tìm
Hoa Trinh Nữ khép mình nghe Gió gọi
Đời dẫu buồn ... nhưng yêu thương ngập lối
Buông niềm đau xua bóng tối cuộc đời
Tay vụn về nhặt lấy cánh lá rơi
Ngân khe khẽ ... lã lơi theo tiếng Gió
Hoa Tím xưa ... vẫn bên con suối đó
Mỗi ngày trôi nhìn bóng đỏ tà dương
Đếm tháng năm ghi dấu nỗi đoạn trường
Ôm mơ ước những đêm xuân về lại
Mỗi đoạn đời khó tránh điều tê tái
Nên con tim cứ nghi ngại thực hư
Rồi một lần Tim mở ngỏ vô tư
Thơ gỏ cửa ... vu vơ...người xa lạ
Hoa Tím xưa ... bừng lên theo Nắng Hạ
Suối hiền hòa bên đàn cá bao dung
Có phải Xưa ... mang Xuân ấy về cùng
Nuôi sống lại những gì ta ngỡ mất