10 bài – hoa đạo pháp 05
1. Hoa Nhân Quả
2. Hoa Tam Vô
3. Cửa Chùa
4. Chuyến Xe Tam Thừa
5. Giọt lệ sầu mầu nhiệm
6. Người và tôi đã thấy
7. Cuộc đời nào đau khổ!
8. Trên đường ta đi
9. Tôi tìm em
10. Vì em, nên tôi
Hoa Nhân Quả
Tháng 6 – 2006
Đã gieo nhân thì làm sao không có quả
Đã có quả thì làm sao không có nhân
Hỡi nhân sinh trong cuộc sống hồng trần
Đừng lẩn thẩn buông lung mà đọa lạc
Mỗi hành động trong hành vi tạo tác
Mỗi ý niệm vừa phát khởi trong tâm
Tất cả đều đã gieo một hạt nhân
Mới băng qua là trở thành quá khứ
Có quá khứ thì phải có hiện tại
Có hiện tại thì phải có tương lai
Một là ba, ba là một nối dài
Móc thời gian ba thì treo bất tận
Bồ Tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả
Nên Thánh Phàm, từ nơi đó mà ra
Đâu phải riêng chỉ một cõi ta bà
Mà tám hướng mười phương đều như thế
Hoa Nhân Quả phát sinh từ vô thỉ
Kết phan duyên hiện hữu đến vô chung
Chúng sanh ơi, cẩn thận, chớ lao lung
Đã tác tạo thì trước sau phải gánh
Hoa Nhân Quả biết rồi thì phải tránh
Tặng cho em mang nét đẹp thanh lương
Tặng cho anh mang sắc thắm lên đường
Tặng cho đời vun trồng chân thiện mỹ.
Hoa Tam Vô
Tháng 6 – 2008
Hoa Tam Vô nở trên thềm giải thoát
Tặng cho người Vô Tác cõi trần gian
Làm không làm như gió mát trăng ngàn
Bước thong dong giữa trời xanh mấy trắng
Hoa Tam Vô, cửa thiền môn mở rộng
Tặng cho người Vô Niệm cõi phiêu bồng
Nhớ đến vô, lồng lộng tựa hư không
Tuy trống rỗng nhưng cái gì cũng có
Hoa Tam Vô, cửa thinh không bỏ ngỏ
Tặng cho người Vô Trụ hữu – vô dư
Mang pháp thân trùm khắp cả thái hư
Không dính mắc một nơi nào tụ điểm
Từ vô thỉ không màu hồng màu tím
Đến vô chung không màu trắng màu xanh
Mà là màu hoại sắc đẹp nguyên trinh
Diệu diệu hữu trong chơn như hoa tạng
Vì chúng sanh trùng trùng vô số lượng
Hoa Tam Vô bừng nở khắp ba thừa
Duy một thừa nhưng nói rộng thành ba
Ba thừa chuyển đến tam vô bất hoại
Hoa Tam Vô, cửa chùa thân thương quá
Khói hương trầm quyền quyện cứu hàm linh
Tiếng chuông ngân thánh thoát đến vô thinh
“Thượng thông thiên đường, hạ triệt địa phủ”
Hoa Tam Vô, tặng cho người Vô Trụ
Tặng cho người Vô Niệm ngát hoa tâm
Tặng cho người Vô Tác tuyệt thậm thâm
Cùng chuyển xe tam thừa vi diệu pháp.
Cửa Chùa
Tháng 6 – 2008
Cửa chùa là cánh cửa Không
Vào trong Hoa Tạng trùng trùng huyền vi
Không Tướng, không cả li ti
Ẩn trong diệu hữu tư nghì hồn ai
Không Nguyện, không cả một hai
Trùm lên tánh thể phương đài đơm hoa
Sắc không vô nhị kết tòa
Nương hình gợn bóng giao thoa diễm hằng
Không đêm mà có ánh trăng
Không ngày mà có nắng vàng mênh mang
Thấu trời còn hỏi chi thang
Chạm đất còn hỏi địa đàng làm chi
Cửa chùa là cửa huyền vi
Từ không thành có diệu kỳ ai hay
Cửa chùa, ba cánh hiển bày
Vô môn biến hiện lay lay pháp trần
Cửa chùa, ba cánh tương lân
Vô Nguyện, Vô Tướng, hỏi Không sao tìm
Vụt qua, đâu nữa cánh chim
Tịch chơn, cật vấn nổi chìm phù vân
Cửa chùa, là cửa tam quan
Mở ra, không lối dọc ngang đi về
Cửa chùa, là cửa giải mê
Mở ra, chót đỉnh Tào Khê mỉm cười
Cửa chùa, chào khách ngược xuôi
Bước qua, biến mất, hỡi người thế nhân !
Chuyến Xe Tam Thừa
Tháng 7 – 2008
Ta ra đi trên chuyến xe Tam Thừa lồng lộng
Khắp muôn phương ngàn hướng cỡi phù sinh
Trên ba đường sáu nẻo kiếp sinh linh
Trong vạn hữu, ai không là bạn lữ
Ta ra đi trên chuyến xe Tam Thừa kỳ thú
Xe nhỏ này, ai thích, hãy bước lên
Xe trung này, ai hợp, nhớ đừng quên
Còn xe lớn, rộng thênh thang đại hải
Xe Tam Thừa vượt muôn ngàn cửa ải
Băng dốc đèo trên vạn lý sơn khê
Đi bốn phương, nhưng đến, chỉ một lồi về
Rừng hoa tạng chứng đạo ca gió hát
Xe Tam Thừa vượt muôn ngàn ghềnh thác
Băng vực sâu, luớt hải lý trùng dương
Khép thỉ chung, im bặt mọi con đường
Hỏi sinh tử, ngại ngùng, không dám thở
Đưa nhau về căn nhà xưa ta đó
Đón nhau về trong diệu hữu pháp thân
Mây trắng kia, tiễn biệt nẻo phù vân
Trời xanh kia, vẫy chào màn sương bạc
Bờ suối reo, con nai vàng ngơ ngác
Tổ ấm nồng, chim rủ cánh thôi bay
Giữa ngàn cây, hoa khép lá, lung lay
Đêm chấm dứt, không chờ ngày gọi nắng
Xe Tam Thừa một chuyến
Thuyền bát nhã thanh lương
Đưa nhau một đoạn đường
Khép đôi bờ sinh tử
Xe Tam Thừa một chuyến
Cửa hoa tạng huyền môn
Đưa tay đỡ càn khôn
Vô sanh reo pháp nhẫn.
Giọt lệ sầu mầu nhiệm
Tháng 7 – 2008
Hãy khóc đi, cho lệ sầu tuôn chảy
Cho sông thương tràn ngập bến bờ đau
Rồi bước lên, hóng gió mát trên cầu
Ta sẽ vơi những nỗi niềm than thở
Hãy khóc đi, cho bờ mi đẫm lệ
Kẻo khô khan, ánh mắt bớt long lanh
Khóc để cho những giọt lệ tinh anh
Tô sức sống được hồi sinh đổi mới
Đừng nén lòng rồi dập vùi tức tưởi
Ngày tháng dài tê tỉ khép hồn đau
Tội tình chi mà trằn trọc đêm thâu
Hãy nhìn xem những vì sao lấp lánh
Trời đổ mưa, hết rồi thì quang đãng
Chứ nếu không vần vũ bóng mây mù
Đó là chân lý ngàn đời, vĩnh viễn, thiên thu
Hai khóe mắt để làm chi không khóc
Hãy khóc đi, buồn đau sẽ biến mất
Hãy khóc đi, khô cạn những sầu thương
Khi nhìn lại, đã tan hết chán chường
Muốn khóc nữa, nhưng làm sao khóc được
Ta mỉm cười, nhìn về phía trước
Ta nhủ thầm, quay lại phía sau
Ồ, thì ra, đâu có gì đâu
Xin cảm ơn giọt lệ sầu mầu nhiệm.
Người và tôi đã thấy
Tháng 7 – 2008
Người và tôi đã thấy
Người nhân gian, khi khóc khi cười
Theo thế thường, lúc buồn lúc vui
Khi im lặng, khi huyên thuyên không dứt
Người và tôi đã thấy
Người nhân gian, hay oán hay hờn
Theo thế thường, nói thiệt nói hơn
Khi hỷ xả, khi vùng vằng quay quắt
Muốn cuộc đời không còn ô trọc
Kiếp nhân sinh không lắm đoạn trường
Cùng ngân vang khúc hát tình thương
Reo cung đàn thử hòa điệu sống
Góp bàn tay tin yêu xây dựng
Góp tấm lòng trang trải từ tâm
Cùng dạo chơi dưới ánh trăng rằm
Đêm trần gian không còn tăm tối
Người và tôi đã thấy
Người nhân gian, nặng cảm tình người
Nếu biết đeo hoa tuệ xinh tươi
Và dung chứa đức từ bi thanh thoát
Người và tôi đã thấy
Thế từ nay nhịp bước qua cầu
Những giã nhân vắng bóng chìm sâu
Chim thánh thiện hòa vui ca hát.
Cuộc đời nào đau khổ
Tháng 7 – 2008
Cuộc đời nào đau khổ
Nhìn cho cùng, ta có khổ gì đâu
Trời đất kia còn nắng dãi mưa dầu
Vũ trụ kia còn lăn quay nghiêng ngửa
Cuộc đời ta, đâu có gì đau khổ
Hết uống ăn, đi đứng, lại nằm ngồi
Mệt ngủ khò, đánh một giấc tinh khôi
Bừng mắt ra thêm một ngày đang tới
Những ngày xưa, khi ta còn bé nhỏ
Đến hôm nay, ta vẫn thế cơ mà
Đời có chi đau khổ mà kêu ca
Bởi nhân thế hay thổi phồng lắm chuyện
Mùa thu nào là mùa thu tím
Mùa hạ nào nắng cháy điêu tàn
Mùa đông nào lạnh lẽo mênh mang
Mùa xuân nào hoa cười gọi gió
Lòng tự hỏi, có gì đau khổ
Đau khổ đâu hãy đưa ra xem
Bóng phù vân vung vãi xuống thềm
Tranh giả huyễn còn đâu nhân ngã
Cuộc đời nào đau khổ
Bởi đom đóm hư không
Ta khép lại một vòng
Hình tròn kia đan kín
Mùa thu nào thu tím
Mùa hạ nào hạ nồng
Mùa đông nào đêm đông
Mùa xuân nào hoa nở
Cuộc đời nào đau khổ
Bởi ta nói sầu đau
Thật mộng mị mơ hồ
Khổ đau không thật có
Phải không người nhân thế
Hãy vui sống với đời
Đến lúc ta lìa hơi
Lại đăng trình kiếp nữa.
Trên đường ta đi
Tháng 7 – 2008
Từ trong thanh vắng trăng sao
Lắng nghe vũ trụ kêu gào hư vô
Từ trong hố thẳm xa mờ
Lắng nghe xác lá tàn khô thì thầm
Từ trong vi diệu thậm thâm
Nhìn trông vạn hữu pháp thân vô cùng
Chắn ngang một nét đường tung
Đường hoành mở cửa điệp trùng hiển sinh
Ta đâu chỉ có một mình
Biết bao khách lữ đăng trình cùng ta
Nên đâu không phải là nhà
Vào ra muôn kiếp ta bà dạo chơi
Lại còn ba nẻo tinh khôi
Sáu đường chào đón tô bồi điểm son
Lo chi nước chảy đá mòn
Ngại chi trăng khuyết trăng tròn đầy vơi
Dù cho nay lở mai bồi
Thác reo sóng vỗ sông ngòi biển đông
Dù cho khô lá rụng bông
Xuân thu đông hạ ngóng trông làm gì
Trên đường ta đã bước đi
Xưa nay vẫn thế tư nghì hồn ai !
Tôi tìm em
Tháng 7 – 2008
Tôi tìm em, nơi thâm sơn cùng cốc
Núi rừng khuya đánh thức nẻo hoang vu
Tiếng vô thinh gõ cửa chốn mịt mù
Em bừng sáng như minh châu diễm ảo
Tôi tìm em, con đường xưa thạch thảo
Cỏ xanh non óng ả ngậm ngân sương
Bóng ngô khôi ảnh hiện thật tinh tường
Em tự tại nguyên trinh từ muôn thuở
Tôi tìm em, cõi phiêu bồng gian khổ
Vốn tan hoang biết bao kiếp phù sinh
Cát bụi nào vương vấn bước đăng trình
Tôi đã xa em từ khi bất giác
Có khi, tôi viết tên em trên bờ cát
Có khi, tôi viết tên em giữa đêm mơ
Như một bức tranh diễm tuyệt nên thơ
Không vết tích nhưng tròn đầy nguyên vẹn
Khi không mong thì sao em lại đến
Khi kiếm tìm thì em lại ra đi
Hai động thái, thử hỏi, đó là gì
À, thì ra, thế mà ai có biết
Thôi từ nay, ta không tìm em nữa
Vì càng tìm, càng mất phải không em
Ta là ta, mà em vẫn là em
Luôn có mặt sao đi tìm còn mất
Bởi vì mây, nên trăng mờ trăng khuất
Bởi vì đêm, nên bóng tối ngàn sao
Ta ca vang trên chót đỉnh Diệu Cao
Em đứng đó tự bao giờ, bất biến.
Vì em, nên tôi
Tháng 7 – 2008
Vì em, hình bóng nguyên trinh
Nên tôi muôn kiếp đăng trình ra đi
Vì em, tuyệt thể tinh kỳ
Nên tôi dong ruổi chẳng chi ngại ngần
Vì em, tuyệt diệu chơn thân
Nên tôi xây xát phong trần nắng mưa
Đan tâm mấy độ chưa vừa
Đan tay mấy thuở còn thừa không gian
Tôi đi cuối nẻo đường ngang
Tôi về ngược lối băng ngàn trăng sao
Đầu ghềnh bọt sóng lao xao
Cuối sông nước chảy xô vào trùng dương
Nơi đâu cũng có con đường
Nơi nào cũng có tình thương xót lòng
Vì em, chẳng tiếng ước mong
Nên tôi mải miết khắp vòng hư vô
Vì em, chẳng chút trông chờ
Nên tôi chưa cạn bến bờ tử sinh
Trong ta như bóng với hình
Đi đâu cũng thế như mình với ta
Xa thì nào có chi xa
Gần thì sao hỏi nào ta với mình
Em nhìn, không nói, lặng thinh
Để tôi dấn bước đăng trình nghe em.
Mặc Giang