10 bài – hoa đạo pháp 15
Thơ Mặc Giang
1. Chưa nát đầu vũ trụ
2. Bừng tỉnh cơn mơ
3. Dù có vô thường
4. Cho nhau nụ cười
5. Tay hoa mầu nhiệm
6. Xin chắp tay hoa
7. Nhớ chùa nhớ quê
8. Lối về ngàn xưa
9. Mấy tuổi trong đời
10. Đi tận cùng chung thỉ
Chưa nát đầu vũ trụ
Một cuộc lữ trên đường dài cát bụi
Gội phong trần dẫm đồi dốc nhiêu khê
Nhuộm tóc tang chưa vẹn một lời thề
Nên đi mãi giữa thềm hoang băng giá
“Hạt ngọc, đã từ lâu mòn gốc rạ
Ũng ruộng đồng, khô mộng lúc mạ non”
Đưa bàn tay, góp nhặt những mất còn
Vẽ nhòa nhạt trên bờ lau cát trắng
Ra vườn sau, lây lan tràn rau đắng
Đến ngõ trước, cỏ dại mọc hoang đầy
Áo quần xưa đan kín bông cỏ may
Mang tư lự leo đồi cao gió hú
Trường Sơn lộng thét hoang vu hùng cứ
Biển Đông trào sóng cả vỗ triều dâng
“Bắt phong trần, phải phong trần
Sao cho sỉ nhục mấy lần mới thôi”
Bãi ta bà, một đời đi chưa đủ
Cát đá nhiều, gió bụi vẫn tiêu sơ
Nên ta đi, như con tạo dại khờ
Quay tít mãi, chưa nát đầu vũ trụ.
Tháng 02 – 2009
Bừng tỉnh cơn mơ
Từ ngày cất bước ra đi
Dòng đời dập dũa tư nghì tóc tơ
Trần gian là một trận đồ
Xát xây nhân thế dại khờ chưa thôi
Đất, còn núi lở đá bồi
Trời, còn lồng lộng cõm còi hư vô
Kia thời sa mạc tàn khô
Đây thời bãi sậy xác xơ đầm lầy
Rừng già gốc cội trơ cây
Núi non chằng chịt truông mây lạnh mình
Nhân gian chìm nổi ba sinh
Đọa đày cuộc lữ phiêu trình nổi trôi
Bọt tan cát đá sóng mòi
Bèo giạt bến lở sông ngòi vũng nông
Nhân tình thế thái long đong
Lợi danh phù phiếm tréo tròng trần lao
Khổ đau phất gió lên cao
An lành trốt xoáy lộn nhào hố sâu
Nửa đời, đã sớm bạc đầu
Hỏi chi trắng dã da mồi tóc sương
Cuộc đời giấc mộng nghê thường
Trăm năm rồi cũng khói sương phai mờ
Mau mau bừng tỉnh cơn mơ
Ba đường sáu nẻo vật vờ xưa nay.
Tháng 02 – 2009
Dù có vô thường
Một mai dù có vô thường
Chuyển thân cát bụi trên đường ta đi
Kìa trông, vô thỉ là gì
Vô chung cũng thế, có chi ngại ngùng
Từ trong diệu hữu vô cùng
Chữ hoành vừa biến, chữ tung hiện hình
Xưa nay ta vẫn nguyên trinh
Minh châu ánh ngọc, tánh linh rạng ngời
Vô thường cất bước rong chơi
Chứ đừng cố thủ, chết đời đó nghe
Lá me đưa đẩy lá me
Ngàn năm phớt gió, lá me la đà
Lở bồi mới nhuận phù sa
Nếu không, một bãi tha ma hoang tàn
Thiên hà vạn thể mênh mang
Không, thành, hoại, trụ biến tàng nên thơ
Vô thường hằng diễm như mơ
Mê si chấp thủ, dại khờ mới đau
Đêm dài mê ngủ đã lâu
Tóe lên ánh ngọc, canh thâu lụn tàn
Một mai cũng có trăng vàng
Mai một cũng có trăng ngàn rong chơi
Nhất chân tánh thể tinh khôi
Vô thường hằng hữu tuyệt vời ai hay.
Tháng 02 – 2009
Cho nhau nụ cười
Ai ai cũng có nụ cười
Phải chi trao tặng nụ cười cho nhau
Cuộc đời sẽ bớt khổ đau
Nhân gian sẽ bớt bãi sầu đắng cay
Tiền khiên sẽ giảm trả vay
Oan trái sẽ giảm bủa vây chất chồng
Oán cừu hết chỗ cân đong
Hận thù hết chỗ tréo tròng tang thương
Nụ cười mầu nhiệm không lường
Trao nhau, đón nhận, rộng đường tương giao
Nụ cười diễm phúc biết bao
Năm châu bốn biển cổng rào mở toang
Nụ cười dấu ấn điểm son
Xa nhau, thân thiện vẫn còn mến nhau
Núi cao, hố thẳm, biển sâu
Vẫn không cách trở nhịp cầu lại qua
Niềm vui mở cửa trong nhà
Băng ra đầu ngõ, lan xa ngoài đường
Niềm vui ngập bến thanh lương
Tràn lòng nhân thế thơm hương tình người
Ai ơi, trân quý nụ cười
Nở hoa thiện mỹ đẹp tươi xây đời
Ai ơi, trao tặng nụ cười
Kết hoa thân ái cho đời an vui.
Tháng 02 – 2009
Tay hoa nhiệm mầu
Chắp tay đảnh lễ Phật Đà
Chúng sanh quá khổ trong nhà phù sinh
Tam đồ bát nạn cực hình
Tham si, tật đố, hư vinh não phiền
Chắp tay lạy Đấng Từ Nghiêm
Đưa đường chỉ lối nổi chìm trần lao
Mờ mờ ảo ảnh chiêm bao
Bọt trôi biển mộng, bèo trào sông mê
Nhà xưa lạc lối đi về
Ta bà cuốn hút lê thê miệt mài
Chắp tay qùy dưới Phật đài
Xin nguyền ra khỏi đêm dài đã lâu
Từ khi bất giác chìm sâu
Ba đường sáu nẻo nát đầu tử sinh
Phóng lao hướng ngoại quên mình
Trần sa đắm lụy, vô minh đọa đày
Vào ra xuôi ngược lăn quay
Xuống lên qua lại xát xây lối mòn
Chắp tay lạy Đấng Từ Tôn
Chúng sanh mê muội nát hồn thương đau
Quên mình cũng có minh châu
Bên bờ giác ngạn hồi đầu đến ngay
Tiếng chuông thức tỉnh đêm ngày
Dứt mê là ngộ hiển bày chân tâm
Sáng hơn ánh sáng trăng rằm
Tròn hơn mười sáu trăng ngàn lung linh
Hồng tâm nhất điểm tánh linh
Ứng tùy hóa hiện vô sinh phương đài
Chắp tay cảm tạ Như Lai
Hồi đầu bỉ ngạn đáo lai liên tòa
Chúng con xin chắp tay hoa
Nhiệm mầu, vi diệu tay hoa nhiệm mầu.
Tháng 02 – 2009
Xin chắp tay hoa
Xin chắp tay hoa dưới Phật đài
Thành tâm đảnh lễ Đức Như Lai
Chứng minh gia hộ hằng sa cõi
Thoát khỏi tam đồ, bỉ ngạn lai
Xin chắp tay hoa đảnh lễ Ngài
Ta bà Giáo chủ Đấng Như Lai
Ban ân cứu tế chúng sanh khổ
Phản kỷ hồi quan ngộ bản lai
Ba đường sáu nẻo mãi trầm luân
Tâm địa chúng sanh cố dự phần
Quên hẳn đường về lên Tứ Thánh
Phong trần điên đảo ngập gian truân
Nghiệp dĩ đeo mang lội tử sinh
“Ba chìm bảy nổi chín lênh đênh”
Một mê, mười mẩn, trăm lăn lộn
Muôn hướng ngàn phương, đọa cực hình
Vô thỉ, khởi tâm bất giác rồi
Đến nay, còn lặn hụp lơi bơi
Vô chung, cuốn hút làm sao thoát
Bức trướng vô minh phủ bản hoài
Tử sinh, sinh tử, bởi tâm mê
Tâm ngộ, hốt nhiên biết nẻo về
Quê cũ phương đài hằng chiếu diệu
Quay đầu, thẳng tắp tới Tào Khê
Xin chắp tay hoa mỉm miệng cười
Hoa Ưu Đàm Bát nở xinh tươi
Xanh vàng đỏ trắng sen thơm ngát
Phiền não, Bồ đề, một niệm thôi
Chắp tay đảnh lễ Phật Như Lai
Tự độ, độ tha, giác bản hoài
Bát nạn, tam đồ, cơn gió thoảng
Trước sân, hiện hữu một cành mai
Chắp tay đảnh lễ Đấng Từ Nghiêm
Cảm ứng Thích Tôn tự tánh thiền
Hóa hiện thường tùy tâm bất thối
Mười phương pháp giới thị như nhiên.
Tháng 02 – 2009
Nhớ chùa nhớ quê
Chùa quê thanh đạm giữa thôn làng
Mỗi sáng mỗi chiều chuông mõ vang
Kinh kệ ngân nga reo ánh đạo
Đêm thanh gió mát rợp trăng vàng
Chùa quê nho nhỏ giữa thôn trang
Quyện khói trầm hương thoảng nhẹ nhàng
Thân thiện tin yêu thềm cửa Phật
Dân làng hoan hỷ sống hòa vang
Dân quê ai cũng mến thương chùa
Ngày tháng lại qua trải bốn mùa
Lão ấu nữ nam chung sức sống
Tương thân tương ái tránh hơn thua
Mồng một, ba mươi, mười bốn, rằm
Cả làng lũ lượt vẻ băn khoăn
Xôi chè bánh chuối bày la liệt
Trước cúng, sau ăn, đều ấm lòng
Từ nhỏ lớn lên đã có chùa
Có trăng, có gió, mạ xanh lơ
Có đồng, có ruộng, thơm mùi lúa
Nên nhớ tới quê, lại nhớ chùa
Nhớ chùa lại nhớ đến tình quê
Dù có đi đâu cũng nhớ về
Như nước nhớ nguồn cây nhớ cội
Vì chùa chan chứa trọn tình quê.
Tháng 02 – 2009
Lối về ngàn xưa
Ta xin tìm lại nét trinh nguyên
Từ thuở ra đi khắp mọi miền
Thỉnh thoảng mơ về hình bóng cũ
Rêu mờ ẩn hiện cuối trời quên
Ra đi, từ vọng gác Hoa Nghiêm
Dần bỏ xa em khuất nẻo « thuyền »
Phiêu bạt trường đời phơi gió bụi
Ba đường sáu nẻo mãi lênh đênh
Từ thuở ra đi, bóng đổ dài
Tử sinh nặng trĩu cả đôi vai
Càng xa vóc dáng nghìn xưa ấy
Nhòa nhạt rong rêu phủ lối hài
Nhiều khi ta muốn gọi tên em
Ma qủy hiện hình muốn đảo điên
Bày thế trận đồ muôn bát quái
Hồn phiêu phách tán lạc đêm đen
Ta biết rằng em thân cận ta
Mờ mờ ảo ảo nhưng không xa
Vì em chẳng hiện cho ta thấy
Mặt mũi xưa nay chưa nhận ra
Em vẫn là em của thuở nào
Nhưng ta mộng mị như chiêm bao
Hồn mê gợi nhớ ngàn yêu dấu
Chợt tỉnh, mắt mơ đượm gối đào
Ta biết, đường ngang xẻ lối về
Thế trần dong ruổi vạn sơn khê
Nên em ẩn kín thềm hoang lạnh
Mong mỏi một mai ta trở về
Hôm nay, ta đã quyết đi về
Em hiện nguyên hình bóng dáng xưa
Vẫn nét diệu kỳ siêu tuyệt ấy
Cùng ta sánh bước dẫn nhau về
Quê nhà vắng bóng đã từ lâu
Nay trở về, nhìn trước ngó sau
Ăm ắp tròn đầy không biển đổi
Em cùng ta sống mãi thiên thu.
Tháng 02 – 2009
Mấy tuổi trong đời
Bách niên là bách niên nào
Nhân sinh ai đã dự vào bách niên
Trăm năm là hậu hay tiền
Thinh không tĩnh lặng chim chuyền xa bay
Thiếu niên hoa mộng đơm cây
Nụ xuân chưa chớm tóc mây xanh ngàn
Ngẩn ngơ phe phảy nai vàng
Dẫm vào thu tím lá vàng nhẹ rơi
Thanh niên, cái tuổi vào đời
Sông dài biển rộng trùng khơi xô bờ
Tang bồng thử sức mấy mo
Phỉ chí vùng vẫy mấy bồ mới thôi
Trung niên, đứng dốc lưng đồi
Trời nghiêng nghiêng bóng nửa đời trôi nhanh
Tóc không còn mái xuân xanh
Phong sương dấm muối treo cành phù sinh
Cao niên chợt ngó lại mình
Trần gian đập dũa bóng hình phôi pha
An lành mỏng mảnh sương sa
Khổ đau dày cộm, trầm kha chất chồng
Lão niên đỉnh núi mây bồng
Rừng khuya thổi mộng, cuối sông xa bờ
Bọt bèo cát đá xác xơ
Thân tàn sức kiệt mắt mờ tai u
Đỡ trên đôi gậy lù khù
Quên sau quên trước mây mù đêm đen
Trăm năm ngọn gió trước đèn
Bách niên ư hữ, buông rèm bụi bay.
Tháng 3 – 2009
Đi tận cùng chung thỉ !
Tôi mở mắt, người ngồi yên, không nói
Tôi nhắm mắt, người đứng đó, giang tay
Dù nắng mưa, sương gió, sáng tối, đêm ngày
Trải năm tháng trầm ngâm cùng vũ trụ
Tôi nhặt rong rêu bóng hình xưa cũ
Cát bụi nhòa xây xát bãi phù sa
Trải tang thương, nghiệt ngã vẽ ta bà
Hằng lưu xuất huyễn thân cùng thiên thể
Hạt cát kia từ hồng hoang chưa bể
Hạt muối này trong biển mặn chưa tan
Đường dọc, ngóng đợi con đường ngang
Đường tung, chờ đường hoành cuối đỉnh
Cỡi vô thường vào chiều hoang tịch tĩnh
Đón rong rêu về quán trọ hoàng hôn
Nhặt tiêu sơ để đếm những mất còn
Vẽ trinh nguyên quẳng trên bờ thạch thảo
Hèn chi, người ngồi yên, không nói
Thảo nào, người đứng đó, thỏng tay
Và tôi, không biến thể mảy may
Hòa vũ trụ đi tận cùng chung thỉ.
Mặc Giang
Tháng 3 – 2009