hồn trinh nữ
      
      
      
      
        Là tôi trong cổ quan tài đẹp 
Mắt khép, mi cong, tím môi hồng 
Lụa trắng phủ lên đời trinh trắng 
Quanh mình ngàn sắc trắng mênh mông 
  
Ai cài cho tôi đóa ngọc lan 
Điểm trên mái tóc nhung mơ màng 
Tóc huyền óng ả muôn tơ sáng 
Như dòng sông vắng chuyến đò ngang 
  
Ai nắm tay tôi, rồi kể lể 
Thuở nào cắp sách, thuở nào vui 
Ai ngồi than khóc, ai hờn tủi 
Ai gọi tên tôi rất ngậm ngùi 
  
Tôi thấy trời như không sáng tỏ 
Người đến, người đi nét buồn so 
Sao trong đám người thăm viếng ấy 
Vắng bóng người yêu ở chốn này 
  
Cờ tang phơ phất hai hàng trắng 
Một chuyến xe tang lặng lẽ chờ 
Có những vòng hoa màu trăng trắng 
Đưa tiễn tôi về nơi bến mơ 
  
Những nén nhang lòng thơm nức nở 
Mưa rơi lác đác giọt mong chờ 
Gót hài phiêu diêu cùng mây gió 
Sài Gòn như chít cả khăn sô 
  
Tôi ngóng anh mà chẳng thấy đâu 
Hận tình oan khuất dưới huyệt sâu 
Thơ tình tôi viết muôn năm thức 
Mà tình rưng rức đẫm dòng châu 
  
Có người con gái yêu thơ lắm 
Là tôi mê đắm say điệu vần 
Nay người con gái yêu thơ lắm 
Mệnh bạc như hoa rụng dưới chân 
  
Hồn trinh nàng thác còn vương vấn 
Xác này mục rữa lấm bụi trần 
Trời xuôi tôi kiếp đời son phấn 
Cát bụi nghìn thu vọng "Cố Nhân" 
17/10/2010