xin lỗi một mùa xuân
tay lắc nôi con
tay gõ bài thơ xuân gởi về quê mẹ
tết năm nay con xin tạm vắng làng
và lý do con đã nói là vì con…
tết với con xưa là kỳ nghỉ kỳ chơi
giờ tết là cơ hội thăm màu tóc cha mắt mẹ
thăm dáng đứng đi của ông bà có còn như năm trước
thăm đám trẻ thơ đã lớn bao nhiêu cùng chuyện học hành
thăm lại con đường và nghe kể chuyện xung quanh
tin nào buồn- vui và ai còn ai mất…
những việc ấy tết này con đà xin khất
chỉ còn là kỳ nghỉ kỳ chơi nhưng sao vẫn cứ buồn
tết của ông đâu phải là bầu rượu thuốc
và tết bà đâu là chiếc áo mới của thời thăm thẳm xa xưa
tết của cha mẹ có bao giờ được gọi là vui
khi đã biết trước con cháu mình năm này vắng mặt
thôi em đừng gọi điện nhiều lần chúc này chúc nọ
chỉ chạnh lòng già, “dưa muối”* đợi chờ con
anh ngồi đây…
tay lắc nôi con, tay gõ bài thơ như một lời tạ tội
nói “gởi về quê” nhưng chẳng gởi được bao giờ…
SG 30/01/2011 (27 tháng chạp)
Ngô Hữu Đoàn
* Ngoại tôi thường nói “tết nhứt, dù có dưa muối gì cũng phải dzề chứ con!”