nợ vô thường
Em trả bao giờ hết nợ nhau
Đời vui đôi phút lắm thương đau
Tình chưa tròn nợ vô thường đó
Biết trả bao nhiêu hết nghẹn ngào
Em trải lòng em con chữ rối
Con đường chân bước cũng hoang mang
Làm sao ai trách buồn đang tím
Chỉ trách hoàng hôn chứa nắng vàng
Khung cửa mùa đông em hãy khép
Hồn xuân mềm mại bước trong thơ
Anh gom chút nắng mùa đang mới
Hong ấm môi hồng chuốt mộng mơ
Mơ nữa đi em đời vẫn đẹp
Lầu son gác ngọc thưở xa xưa
Làm sao sánh bước cùng ta nhỉ
Khi ở trong tim chẳng chỗ thừa
Một chỗ thôi em mình cũng đủ
Chia từng canh mộng tím hay xanh
Tình xanh ta dệt bài thơ ấm
Đời tím ta nằm đếm trống canh
GQM