chải thơ
      
      
      
      
        Ký ức màu xanh sao nhuộm tím 
Để lòng xao xác thưở đang yêu 
Mùa xuân đang nhọc nhằn qua cửa 
Thoắt cái mà đông ngả bóng chiều 
Anh đã đi qua ngần ấy ngõ 
Chân mềm cũng lún giữa mê đau 
Ngày xưa nếu biết yêu là thế 
Chân rút đâu còn kịp nữa đâu 
Em rút chân trần ra khỏi cát 
Vết hằn vẫn lún giữa tim sâu 
Ngàn cơn sóng vỗ dù bôi xóa 
Nhưng xóa làm sao sạch vết sầu 
Ta buồn vì bởi xa nhau 
Thơ buồn vì bởi trầu cau lạc loài 
Tóc mây sợi vắn sợi dài 
Sao em không chải lại hoài chải thơ .... 
GQM