cơn mê buồn
Mơ màng trong giấc chiêm bao
Lời ai như mật rót vào tai êm
Như sương rơi ngọn cỏ mềm
Lung linh lấp lánh giữa đêm trăng rằm
Cung thương réo rắc thâm trầm
Tơ tình buông rủ sắc cầm phai phôi
Đàn rung nốt nhạc bồi hồi
Âm ba xa vắng như lời thở than
Khi thuyền bỏ bến sang ngang
Tình kia phải chịu lỡ làng trăm năm
Trót sinh phận kiếp tơ tằm
Đành ôm lấy mảnh tình câm một mình
Cõi mê du bước chân tình
Lạc xa bờ ái giữa mình với ta
Càn khôn ôm lấy sơn hà
Nhưng còn sót một cánh hoa lạc loài
Về đâu? hỡi giọt sương mai!
Bờ môi tím ngắt gót hài cô đơn
Đêm nghe những giọt tủi hờn
Vắn dài rơi xuống đẫm cơn mê buồn