bỗng dưng
tặng chiếc răng khễnh
chiếc răng khễnh cười bình minh cản đường, chặn lối
nụ cười duyên làm lính quýnh, lật đật bước chân
vờ không biết, em gắn thêm ngây thơ lên tròng mắt
pha long lanh làm hồn mưa, nắng đượm phân vân
hớp vội ngụm cà phê, thấy bóng em trong đó
như mặt nước hồ thu có đôi mắt trong veo
ngập ngừng phun khói thuốc tỏa sương mù che bối rối
sương bốc thẩn thờ lên treo trên vực thẳm cheo leo
em cho đôi cánh bướm bay vào huyền thoại
để vườn tình thành chuyện cổ tích trăm năm
xưa, hoa khế thơm nức tận tâm thất
nay, hương hoa nằm lặng lẽ bên cạnh trầm ngâm
(muốn vá lại vết thương bị khuyết tật
em khưi mũi kim làm rách toạc năm xưa
lời nguyền rủa chưa kịp quá nửa đời mất mát
em khâu lại môi, miệng làm tắt lịm chữ dư, thừa)
chiếc răng khễnh cười mai sớm cản đường, chặn lối
cầm lược mồi, em chải tóc bay chới với gian truân
xưa, khúc nguyệt cầm, khua lên mảnh trăng vỡ
nay, đàn hết lời thơ, lưng gãy gập phím chùng
chiếc răng khễnh cười nhọc nhằn cản đường, chặn lối
bịt mắt thơ làm quay quắt lăn kềnh
em liếng thoắng thả sợi tóc dò hỏi
thơ ngập ngừng, sửng giữa quãng đời chênh vênh
(lưỡi ngọng nghịu, miệng lúng búng dăm lời tình tự
thơ ngô nghê, ngọng nghịu dám sánh với đất, trời)
cây khô mục, phơi cằn cỗi, còng lưng chỏi chống
những đám mây trời bay lững thững lục lạo niềm vui
.
chiếc răng khễnh thơ thẩn theo hoàng hôn lạc lõng
làm chiều tà vướng sương khói bâng khuâng
đêm bắt đầu theo bóng em tình tự
thơ bắt đầu tựa vào cây huyền thọai, ăn năn
nnguong