lăng kính tình yêu
      
      
      
      
        (gửi thúy ái, york-pa) 
(cảm nhận được từ một khung canvas tuyệt mỹ trên đoạn đường boston) 
em về trên chiếc lá phong 
sậm màu áo đỏ, nhạt vàng dáng ai 
làm ngẩn ngơ cả đường dài 
làm sắc màu chộn rộn hoài tâm tư 
để thao thức cũng ậm ừ 
để luống cuống cũng: mặc! ừ, yêu đi 
cũng chả biết, yêu cái gì! 
vàng ngớ ngẩn, hay sậm sì huyết nhung ? 
để lao đao với khốn cùng 
khốn khổ với cây cọ cùn tình yêu 
cho nắng trời ủ rũ chiều 
cho đêm kéo xuống ít, nhiều ngả nghiêng 
nên, tuy đời sống truân chuyên 
trong lăng kính nhỏ, chỉ riêng một mình 
để rồi chuyến xe bồng bềnh 
để rồi, em cũng gập ghềnh như ta 
để đường về lại thêm xa 
như em, ta cũng câm-lòa, lũn-ươn 
về đâu với nỗi yêu cuồng 
trong lăng kính, mắt phủ buồn rêu phong 
thế rồi, sẽ một mùa đông 
cùng lăng kính, nhưng long đong riêng mình 
nnguong