nghĩ lại tình yêu người xưa
Ôi tình yêu tuyệt vời!
Người xưa qua biển lớn
Vượt tìm đến tình yêu thân ngựa một mình
Rót vào lòng trái đắng - mặc hải hồ điêu linh...
Leo qua cửa ngỏ chí trai
Hát bằng lời ca mộ đạo
Nhi nữ nghê thường khỏa lấp rêu xanh
Mộng vàng thanh khiết yến anh
Ngàn sau mỏi ngắm,
Mộng lành dám mơ!
...Hôm kia câu hát còn vương
Hôm nay vùi xuống bên đường lặng im...
Tôi mơ màng đến cõi xưa
Mong tìm niềm tin chiếu rọi
Con chiên ngoan lạc đạo bến giang đầu
Thẩn thơ gặm cỏ âu sầu kiếp sau...
Chợt đâu câu hát tìm nhau
Giật mình chợt tỉnh bên cầu tương tư...
Người xưa
Yêu bằng cả trái tim
Ngọn lửa bùng lên như đốt tan lồng ngực
Hẹn thề xuân sắc
Chẳng thẹn cùng vọng phu vọng chinh phu
Nay,
Buồn nhân thế đảo điên
Nồng môi rượu đắng,
Lạnh phiền tâm tư...
Xuân xanh tuộc dốc mỏi nhừ
Lẽ nào không thấu...âm dư khuất ngàn
Ai thương đợi, lệ dàn hàng?
Cho tôi thỏa chí tiềm tàng mộng yêu
Khóc người bên gió chuyển chiều
Ngàn xưa đi,
Có hiểu điều hiu kiếp này!
Thà như một thứ cỏ cây
Ngả nghiêng trước gió chẳng hay phận mình...