người con gái trong tranh
Như gió như mây như hoang tưởng
Em của lòng, tình hóa đại dương
Em cây cầu, bờ bến yêu thương
Em vóc ngọc làn sương rất mỏng.
Anh mải miết đi tìm trong mộng
Em xa vời như có như không
Cõi trần gian hư ảo mênh mông
Hương quanh em rơm mới gió đồng.
Bàn tay ngà vuốt mảnh trăng trong
Vành nón quê hương quạt trưa nồng
Nơi em thuyền anh về tránh sóng
Neo nhân gian Thơ với tang bồng.
Anh hỡi em chỉ là hư ảnh
Che hạnh phúc, một làn voan mảnh
Xoa niềm đau ru giấc mơ lành
Hãy vén màn, cho cuộc hồi sinh.
Người bên anh, đích thực của mình
Đừng sao lãng lỡ làng rơi mất
Tin nhé trái tim lời nói thật
Tình yêu đời - Rất rất cần anh.
Em tan vào con sóng biển xanh
Em từ đời nghiệt ngã vào tranh
Em hóa vào trăng sáng lung linh
Treo miền quê tĩnh lặng- Ân tình...!