độc ẩm
Chén rượu đắng nhấp vào môi khoan khoái
Ngọt ân tình sao trái đắng buồn rơi
Đêm khuya tĩnh mịch mình ta
Chén trà chung rượu thiết tha cõi lòng
Mình ta độc ẩm phòng không
Trăng treo đầu ngõ bên song hững hờ
Chờ ai còn có để chờ
Quên ai sao vẫn tình thơ nhớ hoài
Tình đời mãi cứ chuyển xoay
Vô tình ta mãi lay hoay với mình
Rượu vào làm ấm tâm linh
Phù hoa đời sống chung tình đâu ra
Suốt đời theo bướm đuổi hoa
Chữ tình lướng vướng tuổi già đau thương
Hôm nào chợt thấy trong gương
Bóng hình ai đó can trường tháng năm
Bóng chim bay mãi bặt tăm
Em về xóm mới đâu thăm lại làng
Cô đơn nước mắt hai hàng
Cùng trà cùng rượu vương mang tấc lòng
Xa rồi má thắm môi hồng
Xa rồi eo thắt lưng ong một thời
Đời luôn dối trá người ơi
Tình luôn đắng chát nửa vời tử sinh
Đâu là ánh sáng bình minh
Soi người lạc lối bên tình đã lâu
Hòa men đắng với lệ sầu
Đưa lên nhấp chén mà xâu xé lòng
Biết em còn nhớ hay không
Chắc là quên mất lòng không vướng vào
Còn lại người cũ nỗi đau
Viết lên khúc nhạc nghêu ngao ngang tàng
Đêm về lạnh giá không gian
Mình ta độc ẩm ngập tràn sầu bi