huyền quang
Côn Sơn -chiều không mưa
Khói sương mờ mịt lạnh
Sư già quét lá khô
Ủ gốc cho hoa ấm
Đã xa thời cay đắng
Thi phi với lọc lừa
Chặt đứt dây bìm sắn
Mặc gió thổi mây đưa
Đã chẳng màng áo Tổ
Quên hết nghĩa lý Thiền
Bỏ kinh vào tay áo
Nâng sáo thổi hồn nhiên
Rằng ai ngoài muôn dặm
Có nghe cúc rộ vàng
Sư còn gom ủ lá ,
Hương ngát trời –thu sang !
Thương em đời cát bụi
Hiểu chăng ý hoa vàng
Bụi mai về cát bụi,
Tình hoa vẫn miên mang
Anh nửa đời dong ruổi
Biết đâu bến mê lầm
Biết đâu “ hoành ngọc địch
Minh nguyệt mãn hung thâm…”*
BÙI THỤY ĐÀO NGUYÊN
*Tạm dịch: (Lan can ) nâng sáo thổi
Trăng sáng đầy cõi tâm…
(Thơ thiền đời Trần )