muộn
Ngày ấy
Trả câu thơ .Em đi…
Sự thật đột ngột hiện ra trần trụi
Căn hộ mười hai mét vuông,
Bốn bức tường ám khói
Hôm nào em bảo màu mây
Sự thật ngày ấy tôi mới hay
Tổ tò vò khuất nơi kẽ cửa
Đêm đêm côn trùng cựa mình trăn trở,
Đợi mùa tiết đổi thay
Sự thật
Sau ngày ấy tôi mới hay
Thiếu phụ trong căn hộ bên
Có đôi mắt phiền muộn
Mỗi chiều
Nàng như mặt trời lịm xuống
Thầm che giấu nỗi lòng mình …
Ngày ấy đã đôi năm
Vuông nhà buồn tẻ , lặng thinh
Như tổ tò vò trống huơ
Bám khe cửa hỏng
Chiều nay
Thềm bên thôi quạnh
Bỗng tim nhói một điều gì…
Bùi Thụy Đào Nguyên