thương về thường thạnh
1.
Những lúc lòng như ngõ hẹp
Tôi thường mơ tới quê xưa
Với những đồng mênh mông biếc,
Quít hồng trĩu ngọt đong đưa.
Nơi đó- chuông chùa khoan nhặt
Lam chiều vương ngọn cau thưa
Như luyến mảnh đời bấn chật,
Không quen chuốt ngót, dối lừa
Nơi đó - mẹ cha lầm lụi
Lưng cong cho trái sai mùa
Chị vẫn khua đều bước mỏi,
Mắt quầng lấm tấm dấu mưa
Dù đất, bấy lâu quy hoạch
Xẻ chia, đào lấp bộn bề.
Có nghĩa những gì cũ rách,
Tha hồ bồng chống nhau đi…
2.
Những lúc nhớ về nơi đó
Tôi thầm tiếc tuổi hồn nhiên
Bên nhánh sông dài nho nhỏ,
Bốn mùa hoa trái đua chen.
Tôi vẫn hằng tin nơi đó
Bụi đời không dễ dấy lên
Khi những tấm lòng nhơn nghĩa,
Biết chia sẻ lúc muộn phiền.
Khi đã sẵn lòng chung lửa
Không đua danh, hám bạc tiền
Ăn nói biết dừng đúng chỗ,
Đứng ngồi chẳng phải lấn chen.
Dù đó đây giờ gấm lụa,
Phủ che giả dối, ươn hèn
Dù tóc xưa giờ góa bụa,
Rối bời trong cõi đảo điên…
Bùi Thụy Đào Nguyên