ngày ấy
Về xem lá rụng sân đình
Nghe như chiếc lá lòng mình rụng theo
Ngày xưa đôi trẻ xóm nghèo
Trưa hè trốn ngủ ra trèo cành đa
Thơ ngây anh rủ em ra
Bày trò đánh trận xông pha chiến trường
Quan làm lính té bị thương
Máu rơi thành giọt một đường cuối mi
Vết thương sẹo đến xuân thì
Thế rồi ngày tháng cũng đi qua dần
Quan rời tỉnh lẻ chiều xuân
Có tên lính nhỏ bâng khuâng lặng buồn
Nhìn nhau không nói, lệ tuôn
Soi gương còn vết sẹo buồn trên mi
Bao giờ quan trạng vinh qui
Mà tên lính nhỏ cũng đi không về
Phuongxa