một tình hờ, mãi hờ
Ngày giã biệt dòng Lam bỗng nhợt
chỉ non Hồng đã khóc mà thôi
Nắng cũng buồn riêng trên tóc tôi
đóa hồng em nhởn nhơ hời hợt!
Ơi chim sáo tủi hờn không nói
đứng gió, suối ngưng, dạ nhói đau
Người khuất xa nhìn kẻ lại lầu
chân nàng dội, sắc hương cùng dội
Rõ ràng tiếng gió nhàu trên tóc
không thở dài một tiếng thương anh!…
… Nay hai đứa đã già, chưa héo
Vết thương em đâu có? để lành
Mà nếu có? còn đâu sẹo cũ
gió mang đi tất cả lâu rồi.
Tôi vô duyên đặt bày 'hoài cổ'
em khô kiệt, chẳng nợ gì tôi!
Thôi tình phụ, chẳng còn chi nữa
gom thư tình đốt nhẹ lòng đau
tro rắc biển - tiêu tán nỗi sầu
Mảnh trăng vàng từ nay sáng sủa.
Nắng vừa lên ánh lụa vàng ươm
khô tủi hổ, mờ ‘sao tuổi hạn’
Gió trên cao thì thào bất tận
chưng rượu từ mây rót lạnh vườn
Rót quạ kêu sang nghĩa địa buồn
rót mộng mơ vào thôn mộng mị
rót mù sương tới đảo mù sa
rót bốn mùa qua mái dột xưa.
huy dung