20. ve sầu xác nhện
Có những tiếng ca buồn đứt ruột xé gan đã tan biến vào đêm tối mênh mông vô tận không bến bờ nguồn cội không hẹn hò một lần trở lại đón đưa? Có những nốt nhạc lời thơ u uất bi phẩn trường hận thiên thu đã quyện vào gió núi mưa rừng lận đận hoang vu không tuổi không tên để những chấn động dữ dội còn mãi sững sờ sông biển, trút lá cỏ cây, đổi màu cát bụi, bàng hoàng đất đỏ ngơ ngác đá xanh? Đời sống có khi bỗng như mất hết chỗ an bình nương náu cuối cùng? Rồi từ đó còn gì che chở ủi an ru nhớ dỗ dành những số phận, những cảnh đời hẩm hiu dang dở, những mảnh tình trái ngang tuyệt vọng, những oan hồn yểu mệnh lang thang vất vưởng cô đơn lạnh lẽo bơ vơ xứ lạ quê người? Xin đâu đây còn được chút bình yên trời xanh mây trắng hoa nắng gió hiền sao cười trăng điệu thực ấm áp tình người trọn vẹn cao quí bao dung cho cô đơn một nơi trọ nhờ qua đêm sa cơ thất thế, lỡ bước cùng đường? Lẽ nào tất cả rồi cũng đành... chỉ còn như một vết bụi mờ trôi nổi, một làn khói xám quá hắt hiu mong manh mơ hồ ẩn hiện xa xôi...một thoáng ngừng trong hạt nước bốc hơi như còn lảng đảng chút bóng hình “ve sầu xác nhện rã rời gió mưa?”
(LT.)
Trôi sông ru nhớ cõi buồn
Trôi buồn ru nhớ ngọn nguồn lẻ loi!
Trôi ta ru nhớ không người?
Trôi người ru nhớ không cười trôi ta?
Trôi mây ru nhớ quê nhà
Lỡ quên dòng nhạc tình ca không lời?
Ngừng trong hạt nước bốc hơi
Nghe ta muối mặn nghe người lệ cay
Ta vẫn tỉnh người chưa say?
Rủ nhau sờ soạng tìm mai Sàigòn
Phép mầu sương núi rêu non
Tiếng chim bạc má mỏi mòn ăn năn
Người đi để lại bóng trăng
Cho ta bớt lạnh cũng bằng trả ơn?
Ta đi để lại tiếng đờn
Không dây không phím buồn hơn tình buồn
Lá đau hồn ruộng phách vườn
Ta đau không thịt không xương không hồn
Trăng còn soi bóng cô đơn?
Đờn còn không tiếng lên cơn chống Trời?
Lá còn theo nước nổi trôi
Ve sầu xác nhện rã rời gió mưa!
Luân Tâm
MD 05/22/06